Lắng Nghe Tiếng Biển

Chương 35: Kết thúc

Mạc Tử Quân tỏ vẻ con tủi thân dữ lắm, tiếng khóc ngày càng lớn, quẩn quanh trong phòng khách kéo theo cả trái tim mấy người lớn. Vương Uyển Tuệ và má Trương dỗ thế nào cũng không được, thấy cái nhíu mày ngày càng sâu của Mạc Nghị, Thẩm Bắc do dự một chút rồi đứng dậy nói: "Nếu không ngại để con ôm bé xem sao?"

Vương Uyển Tuệ im lặng liếc anh một cái, má Trương ngồi bên cạnh nói: "Bà chủ, cậu chủ nhỏ hình như rất thích bạn trai của cậu chủ lớn, nếu không nhờ cậu ấy dỗ thử xem? Cứ khóc mãi như vậy sẽ không tốt cho cổ họng đâu."

Mạc Tử Hi nghe má Trương nói, mặt cậu cũng nhăn lại.

Dù Vương Uyển Tuệ không tình nguyện, nhưng cũng lo cho cổ họng của con trai, vì thế đưa Mạc Tử Quân sang cho Thẩm Bắc. Vừa được Thẩm Bắc ôm, Mạc Tử Quân lập tức nín khóc, tay nhỏ quơ quào loạn xạ, cuối cùng nắm chặt quần áo của Thẩm Bắc, trên mặt vẫn còn nước mắt nhưng miệng nhỏ lại cười.

"Còn nhỏ xíu mà đã mê cái đẹp." Mạc Tử Hi rất rất khó chịu.

Thẩm Bắc cảm thấy nhóc con trong lòng thật đáng yêu bèn ôm đến cho Mạc Tử Hi xem. Mạc Tử Hi trừng mắt nhìn Mạc Tử Quân, dọa cậu nhỏ xoay đầu dụi vào lòng Thẩm Bắc, nước mắt nước mũi cọ hết vào người anh.

Vì có sự tham gia của Mạc Tử Quân nên Mạc Nghị cũng không nổi giận với Mạc Tử Hi và Thẩm Bắc nữa, ông đành xụ mặt vào phòng sách, không thèm để ý đến mấy chuyện hỗn loạn ở phòng khách. Con trai của Vương Uyển Tuệ đang nằm trong lòng Thẩm Bắc, bà ta không muốn rời đi nhưng cũng không muốn ở chung một chỗ với Mạc Tử Hi, cân nhắc mãi rồi dặn dò má Trương: "Để ý cậu chủ nhỏ." Sau đó cũng lên lầu.

"Đưa thằng quỷ con háo sắc này cho má Trương ẵm đi, anh dẫn em về đâu phải để chăm con cho bà ta." Mạc Tử Hi không vui nói.

Thẩm Bắc cười cười ngồi bên cạnh Mạc Tử Hi, ngón tay chọt chọt thịt trên mặt Mạc Tử Quân, "Em ẵm một chút cũng không có gì, em trai anh đáng yêu ghê."

Mạc Tử Hi lại nhìn một cái, đôi mắt mới khóc y như con cá vàng, chẳng hiểu đáng yêu chỗ nào. Thẩm Bắc cầm tay Mạc Tử Quân chạm vào mặt Mạc Tử Hi cười nói: "Anh có mấy hình chụp lúc nhỏ không? Em nghĩ lúc đó nhất định anh cũng rất đáng yêu."

Thẩm Bắc nói rồi lại nhớ đến Mạc Tử Hi năm năm tuổi chạy từ trong nhà ra, tiếng khóc cũng vang xa ngàn dặm.

"Có, ở trong phòng anh, một lát dẫn em lên xem." Mạc Tử Hi xoa xoa tai Thẩm Bắc. Má Trương nhìn cảnh tượng trước mắt, không biết vì sao cảm thấy thật ấm áp.

Sau đó Mạc Tử Quân lại ngủ, Thẩm Bắc ở lại nhà họ Mạc ăn cơm trưa rồi mới ra về. Trên bàn ăn, sắc mặt của Mạc Nghị vẫn không tốt, không hề nhiệt tình với Thẩm Bắc, nhưng cũng không nói thêm gì nữa. Vương Uyển Tuệ tự cảm thấy mất mặt nên cũng im lặng, ăn xong một bữa cơm vừa yên lặng lại áp lực. Sau khi ăn xong, Mạc Tử Hi đưa một hộp thuốc cho Mạc Nghị, "Lần trước Hàn Thần Dật ra nước ngoài mua, nghe nói tốt cho tim, cha hỏi bác sĩ xem có uống được không."

Mạc Nghị tựa hồ có hơi kinh ngạc, lại càng không biết làm sao, ông ngẩng đầu nhìn Mạc Tử Hi, Thẩm Bắc nhìn thấy mái đầu đã được nhuộm nhưng vẫn lộ ra dấu vết tóc hoa râm.

Mạc Tử Hi không nói nhiều nữa, kéo Thẩm Bắc rời khỏi biệt thự nhà họ Mạc.

"Tim cha anh không tốt sao?" trên đường trở về Thẩm Bắc quan tâm hỏi.

"Bác sĩ nói cũng không có gì lớn."

"Anh nên về nhà thăm ông ấy nhiều hơn."

"Nói sau đi." Mạc Tử Hi nhìn lên bầu trời xa xăm, "Em cũng thấy bây giờ một nhà ba người, anh có về thì cũng thành dư thừa."

Thẩm Bắc im lặng nắm chặt tay anh, đối với mối quan hệ giữa Mạc Tử Hi và cha cậu, anh nghĩ tình trạng này đã bắt đầu từ lúc mẹ cậu qua đời rồi. Mạc Nghị làm sai dẫn đến việc vợ ông qua đời, Mạc Tử Hi cũng vì chuyện này mà oán hận ông, nhiều năm qua nỗi hận cũng dần tiêu tán, nhưng sự xa cách đã không cách nào bù đắp lại, mà Mạc Tử Hi cũng không định bù đắp.

Hai tháng sau, một buổi sáng nọ Thẩm Bắc tỉnh dậy, cảm thấy cơ thể không thích hợp bèn biết đến thời gian trở về biển rồi, vì thế anh nói tình hình với Mạc Tử Hi. Tối hôm ấy Mạc Tử Hi chở anh đến bờ biển, vẫn đậu xe ở nơi quen thuộc, Mạc Tử Hi nhìn mặt biển trước mặt, đột nhiên cảm thấy thân thiết hơn rất nhiều.

"Không thì anh đợi em ở đây luôn, sáng sớm mai em lên bờ chúng ta cùng về." Mạc Tử Hi dừng xe rồi nói với Thẩm Bắc.

Thẩm Bắc lắc đầu, "Anh ngủ qua đêm trong xe nguy hiểm lắm, hơn nữa không chắc ngày mai em có thể lên lại, anh về nhà đợi đi, cứ như lúc trước là được."

"Lần đầu chúng ta đi ăn chung, em ăn được một nửa đã vội chạy đi cũng vì nguyên nhân này đúng không?"

Thẩm Bắc gật đầu, Mạc Tử Hi cười nói: "Biết vậy lúc đó đã giữ em lại lâu hơn một chút thì em lộ luôn rồi."

"Lúc đó em đang sốt ruột có khi lại đánh anh đó." Thẩm Bắc cũng cười nói.

Mạc Tử Hi nhéo nhéo mặt anh, "Em lợi hại nhất rồi."

Hai người ngồi trong xe tâm sự thêm một lúc Thẩm Bắc mới mở cửa xuống xe, Mạc Tử Hi bỗng kéo anh lại, "Anh muốn xem dáng vẻ người cá của em."

Thẩm Bắc cúi đầu nghĩ một lúc, "Em không thể biến thành người cá ở chỗ biển cạn được, rất dễ bị ngư dân phát hiện. Ban đêm sóng lớn anh cũng không thể xuống với em, sau này có cơ hội em chụp hình cho anh xem nhé."

Mạc Tử Hi cũng biết là vậy nên chỉ cười gật đầu, dặn anh cẩn thận sớm trở về, sau đó nhìn Thẩm Bắc biến mất sau bãi đá ngầm. Mạc Tử Hi tựa lên vô lăng, nhìn biển xuất thần. Biển đêm tối đen, chỉ có thể tiếng sóng đập vào bờ đá, rất phù hợp để hồi tưởng và nhớ nhung. Đến lúc Mạc Tử Hi chợt tỉnh thì mặt trời đã dần mọc lên từ mặt biển phẳng lặng, phản chiếu ánh sáng xuống mặt biển trong trẻo, cả thế giới tựa như được phủ lên một lớp ánh sáng vàng rực. Mạc Tử Hi nghĩ đến việc vùng biển thần thánh này từ nay bắt đầu có liên quan đến mình, tâm trạng vô cùng tốt, cậu xem mặt trời mọc xong rồi quay về nhà.

Nhưng ý muốn nhìn thấy dáng vẻ người cá của Mạc Tử Hi vẫn không ngừng hiện lên trong đầu, vì thế ngày hôm sau đến đón Thẩm Bắc, cậu đã lái xe thẳng đến một nơi khác, là biệt thự ở sơn trang Y Vân.

"Đến đây làm gì thế?" Thẩm Bắc khó hiểu hỏi.

"Vừa lúc cuối tuần, tụi mình qua đây ở hai ngày đi." Mạc Tử Hi vừa đậu xe vừa nói, "Hồ bơi ở đây rộng lớn, buổi tối em biến thành người cá cho anh xem được không?"

Thẩm Bắc giật mình phản bác theo phản xạ, "Sao mà được? Lỡ có người nhìn thấy là xong đời."

"Nhà ở khu này cách nhau rất xa, tính bảo mật cao, sẽ không bị nhìn thấy đâu." Mạc Tử Hi nói.

Thẩm Bắc vẫn lắc đầu, "Hàng xóm không thấy thì vẫn còn quản gia với người làm."

"Buổi tối bọn họ ở khu nhà phía sau, anh sẽ dặn dò không cho ai lên phía trước, yên tâm đi."

Thẩm Bắc còn muốn từ chối, nhưng nhìn thấy ánh mắt khao khát của Mạc Tử Hi, lại không thốt nên câu từ chối. Anh nhìn một vòng, cửa cổng riêng biệt, tường cũng cao, còn phủ đầy cây thường xuân, quả thật rất riêng tư. Vì thế anh nhẹ gật đầu đáp ứng Mạc Tử Hi, "Lúc về mua một cái đuôi cá giống vậy để trong nhà đi, nếu bị phát hiện cứ nói là chúng ta chơi."

Thấy anh đồng ý rồi, Mạc Tử Hi vui vẻ nhào qua hôn một cái, đúng lúc quản gia giúp bọn họ mở cửa, "Cậu Mạc, hồ bơi đã đổi thành nước mặn, phòng cũng quét dọn sạch sẽ rồi."

Mạc Tử Hi gật đầu, "Đây là Thẩm Bắc, sau này cũng là cậu chủ ở đây, hai ngày ngày bọn tôi sẽ ở lại."

"Dạ được." Quản gia đáp lời rồi nhẹ chào Thẩm Bắc, "Cậu Thẩm có gì cần dặn dò không?"

Thẩm Bắc không quen với xưng hô kiểu này, cười cười xua tay, "Con không có vấn đề gì, sau này cứ gọi con Thẩm Bắc là được."

Quản gia đáp lời rồi rời đi, Mạc Tử Hi kéo Thẩm Bắc về phòng cất hành lý. Biệt thự ở đây còn lớn hơn nhà lớn bên kia, chỉ vì ở ngoại thành nên không có ai ở. Mạc Tử Hi nhìn đồ trang trí trong phòng còn mới, mỗi ngày đều có người quét tước, trong lòng cậu chợt nảy ra ý kiến, nói với Thẩm Bắc: "Khu này nằm ở ngoại thành, cách xa chỗ anh nhưng lại gần trường học của tụi mình, chỉ mất mười lăm phút lái xe, sau này chúng ta dọn đến đây ở luôn đi."

"Như vậy sao được?" Thẩm Bắc đang đứng bên cửa sổ đến gần cậu, "Chỗ này lớn quá, hai người chúng ta ở lãng phí lắm, hơn nữa chú Mạc còn chưa ở đây, tụi mình dọn vào trước không tốt lắm."

"Hai người ở lãng phí, không có ai ở thì càng lãng phí hơn, bọn họ muốn ở thì đã ở từ sớm rồi. Dù sao chỗ này cũng là của anh, lúc trước phải đi học thì nơi này xa quá nên mới không đến ở, bây giờ vừa hay, với lại chỗ này có hồ bơi lớn như vậy, sau này lúc em khó chịu cũng không cần quá vội vã."

Thẩm Bắc biết Mạc Tử Hi đã quyết định nên cũng không khuyên nhủ nữa, lại nghĩ đến vùng biệt thự này hẳn sẽ có rất nhiều trẻ em cần gia sư, cũng thuận tiện cho anh kiếm tiền, thế nên nhận lời.

Tối đến, hai người ăn cơm xong bèn thay đồ bơi ra hồ, Mạc Tử Hi đã cố ý dặn không mở đèn lớn, chỉ để lại một hàng đèn nhỏ, quản gia và người làm đều đã đi ngủ, Mạc Tử Hi nắm tay Thẩm Bắc thả người vào hồ bơi.

Cậu mang kính bơi lặn xuống nước nhìn Thẩm Bắc, anh cười với cậu rồi buông tay ra lướt đến giữa hồ bơi vài vòng. Mạc Tử Hi chỉ có thể nhìn thấy bọt nước nổi lên trước mắt, nhiều đến mức cậu không mở mắt ra được. Cậu vội vã bơi đi tìm Thẩm Bắc, thế nhưng chỉ chạm đến một cái đuôi trơn trượt. Sau khi mặt nước yên tĩnh lại, Thẩm Bắc xuất hiện trong tầm mắt Mạc Tử Hi, làn da của anh dường như trắng hơn so với lúc mang hình dáng con người, làn da ngâm dưới nước lấp lánh ánh bạc, khiến người khác nhịn không được muốn chạm đến. Mái tóc nâu dù ở trong nước nhưng vẫn khô ráo như trước, đôi mắt Thẩm Bắc hiện lên ý cười trong veo nhìn Mạc Tử Hi, tròng mắt cũng là màu xanh nước biển, ngập tràn mị hoặc, sâu không thấy đáy. Mạc Tử Hi không nhịn được kích động muốn hôn Thẩm Bắc bèn bơi đến phía sau anh, đuôi cá xanh lam nhạt đang đung đưa trong nước, vẩy cá được ánh đèn bên tường dưới hồ bơi rọi vào tỏa sáng rực rỡ.

Mọi thứ trước mắt quá mỹ lệ, Mạc Tử Hi ngây ngốc quên cả đạp nước, cả người dần chìm xuống. Cánh tay Thẩm Bắc vội ôm lấy cậu, cả hai cùng nổi lên mặt nước. Đến lúc này Mạc Tử Hi mới tỉnh lại, cậu ôm chặt người trước mặt rồi hôn anh mãnh liệt.

Đột nhiên Mạc Tử Hi cảm thấy thật tự ti, cậu có tài có đức gì lại có thế giành được bảo bối thế này.

Tối hôm ấy, Thẩm Bắc hóa thành người cá nắm tay Mạc Tử Hi dạo chơi trong hồ bơi rộng lớn.

Sau đó, hai người tranh thủ một ngày dọn đồ đến sơn trang Y Vân, ngoài quản gia và người làm ở đây từ trước, Mạc Tử Hi còn mời thêm một đầu bếp chuyên món hải sản, cuối tuần đều nấu hải sản tươi cho Thẩm Bắc ăn.

Một ngày tan học nọ, Mạc Tử Hi gọi điện hỏi Thẩm Bắc muốn ăn gì, anh suy nghĩ nói: "Em hơi nhớ đồ ăn mẹ nuôi làm."

"Vậy đến nhà mẹ nuôi ăn, anh gọi điện cho mẹ, hẹn ở cổng trường nha." Mạc Tử Hi nói. Cậu nhớ trước đây Thẩm Bắc từng nói mẹ nuôi nhìn giống mẹ anh, lúc ấy Mạc Tử Hi không biết thân phận anh nên tin tưởng. Hiện giờ biết được Thẩm Bắc vốn không phải là cô nhi, sẽ không có người mẹ đã qua đời, lời nói dối ấy cũng bị lộ ra. Thế nhưng Mạc Tử Hi không định tìm hiểu sâu hơn, nếu như đó là bí mật của Thẩm Bắc, cậu cứ truy tìm sẽ khiến cả hai không vui, cũng không phải chuyện gì lớn, sau này anh cũng sẽ nói với cậu thôi.

Mẹ Thẩm lâu rồi không gặp hai đứa con nuôi, bà vô cùng vui vẻ nấu đầy một bàn đồ ăn. Trong lúc ăn còn liên tục gắp đồ cho hai người, "Ăn nhiều một chút, ở trường ăn không ngon đúng không? Nhìn hai đứa gầy hết rồi, trường của hai đứa bây giờ cách chỗ mẹ xa quá, qua lại không tiện nên ăn nhiều một chút."

"Con biết lái xe rồi, cũng không có gì bất tiện, gần đây có việc nên bị trì hoãn, sau này cuối tuần tụi con sẽ thường xuyên đến." Mạc Tử Hi cười nói.

Thẩm Bắc nhìn hai bên tóc mai bạc trắng cùng với khóe mắt đầy nếp nhăn, trong lòng anh lại chua xót, chỉ biết kiềm nén xuống rồi há to miệng ăn đồ mẹ Thẩm gắp cho mình.

Ăn cơm xong ba người lại ra sô pha tán gẫu, mẹ Thẩm thuận miệng hỏi Mạc Tử Hi có bạn gái chưa, Mạc Tử Hi còn chưa kịp nói gì, Thẩm Bắc đột nhiên đứng dậy nói với mẹ Thẩm: "Mẹ nuôi, con và Mạc Tử Hi ở bên nhau rồi."

Mạc Tử Hi không ngờ anh lại hành động như vậy, cũng ngây ngẩn cả người, sau đó cũng đứng lên nắm tay Thẩm Bắc nở nụ cười với anh.

Mẹ Thẩm giật mình nhìn hai người một hồi lâu mới hiểu được "ở bên nhau" là ý gì, bà lại nhìn hai bàn tay nắm chặt trước mặt mình, khẽ thở dài một cái, "Ngồi đi, đột nhiên con đứng lên làm mẹ giật mình, ở bên nhau cũng tốt, cả hai đều là con của mẹ, làm bạn bên nhau mẹ cũng yên tâm."

Mạc Tử Hi chưa từng nghĩ đến bà sẽ chấp nhận dễ dàng như vậy, sau khi kéo Thẩm Bắc ngồi xuống mới nói: "Mẹ nuôi còn tiến bộ hơn Mạc Nghị."

Mẹ Thẩm cười hiền lanh, "Mẹ nuôi trải qua biết bao nhiêu chuyện, đã thông suốt từ sớm rồi, con cháu có phúc của con cháu, các con tốt đẹp quan trọng hơn bất cứ điều gì."

Thẩm Bắc im lặng lắng nghe, cúi đầu lặng lẽ lau nước mắt. Mẹ Thẩm đau lòng vỗ tay anh, "Đứa nhỏ này, sao lại khóc rồi, sau này Tiểu Hi có bắt nạt con cứ đến tìm mẹ, mẹ nuôi làm chủ cho con."

"Mẹ nuôi oan cho con quá, con đâu dám bắt nạt em ấy, em ấy bắt nạt con thì có." Mạc Tử Hi ôm Thẩm Bắc cười nói với mẹ Thẩm.

Thẩm Bắc lại xoay người trừng Mạc Tử Hi, mẹ Thẩm mỉm cười nhìn hai đứa con trước mặt, cảm giác như nỗi đau mất đi Thẩm Bái đang chậm rãi khép lại.

Hết năm nhất, Thẩm Bắc đi làm thêm nên hai người cũng không đi du lịch. Lúc Thẩm Bắc nhận việc gia sư, Mạc Tử Hi cũng đi theo trợ lý hành chính của Mạc Nghị, bắt đầu làm quen với các nghiệp vụ trong tập đoàn. Tuần thứ hai của kỳ nghỉ hè, Hàn Thần Dật trở về, nhưng cậu ta không chỉ có một mình. Vũ Gia đã thay đổi hẳn tính tình trẻ con khi trước, trở nên yêu kiều duyên dáng, Thẩm Bắc vô cùng có cảm giác em gái trong nhà trưởng thành rồi.

Một ngày nào đó của tháng bảy, vừa sáng trời đã đổ mưa nhỏ, sắc trời cũng trở nên âm u, hôm ấy Thẩm Bắc không phải đi dạy, anh định xuống bếp nấu cơm đã bị Mạc Tử Hi kéo ra khỏi nhà.

Xe chạy ngày càng xa giữa màn mưa, Thẩm Bắc đột nhiên hiểu ra Mạc Tử Hi muốn dẫn anh đi đâu.

Nghĩa trang nhà họ Chu nằm trên đỉnh núi, Thẩm Bắc và Mạc Tử Hi che ô bước từng bước lên cao. Trên đường đi cả hai cũng không nói gì với nhau, nghĩa trang yên tĩnh chỉ còn tiếng mưa đập vào ô.

Đến trước một tấm bia, Mạc Tử Hi đặt bó hoa xuống, lấy tay lau nước mưa vương trên hình. Người trong hình rất trẻ tuổi, tóc đen xõa trên vai, nét đẹp vô cùng điềm tĩnh. Mạc Tử Hi im lặng quỳ thật lâu, Thẩm Bắc che ô cho cậu, nhìn người trong hình, anh quỳ xuống cạnh Mạc Tử Hi nhẹ giọng nói: "Chào dì, con là Thẩm Bắc."

Mạc Tử Hi cầm tay anh, lại xoa hình chụp của mẹ, mở miệng nói: "Từ lúc mẹ đi đến giờ, Thẩm Bắc là món quà tuyệt vời nhất ông trời tặng cho con, con nhất định sẽ đối xử với em ấy thật tốt thật tốt, như lúc nhỏ đã nói với mẹ."

Thẩm Bắc cào nhẹ vào lòng bàn tay cậu, dịu dàng nói: "Mẹ anh nhất định sẽ biết, dì sẽ chúc phúc cho chúng ta thôi."

Mạc Tử Hi gật đầu, Thẩm Bắc đứng dậy trước rồi kéo cậu lên, "Lúc nhỏ anh nghe kể truyện cổ tích có khi nào nghĩ nó sẽ thành sự thật không?"

"Có nghĩ." Mạc Tử Hi lại gật đầu.

"Vậy thì chúc điều ước của anh thật sự thật nha~"

Mạc Tử Hi hôn trán anh rồi vươn tay ôm lấy vai Thẩm Bắc, bung dù che khuất gió mưa cho cả hai, chậm rãi xuống núi.

Mây đen cả buổi sáng chậm rãi tan đi, mưa cũng dần tạnh, vầng mặt trời nhu hòa nhô ra, chiếu sáng từng tầng mưa bụi, ở bên kia ngọn núi xuất hiện cầu vồng rực rỡ.

THE END.