Ngày 7 tháng 6 là một ngày mưa rơi, ngày thi đại học năm nào cũng đổ mưa tựa như câu thần chú kỳ bí không thể thay đổi. Sáng sớm Mạc Tử Hi đã cho tài xế chờ cách nhà Thẩm Bắc không xa, cậu thấy anh bung ô chạy ra vội xuống xe vẫy vẫy tay, "Thẩm Bắc."
Thẩm Bắc nhìn thấy cậu bèn nở nụ cười, hai ba bước chạy đến gần, nói: "Sao anh lại ở đây?"
"Sáng sớm khó gọi xe, anh sợ em trễ giờ nên đến đón em." Mạc Tử Hi mở cửa cho anh vào, tiện tay phẩy bớt nước mưa trên áo anh.
Thẩm Bắc lấy hộp đồ ăn trong cặp ra, bên trong có mấy cái bánh bao nóng hầm hập, anh vừa mở nắp, hương vị đã tràn ngập khắp xe, "Anh ăn sáng chưa? Cái này là bà Văn làm, ăn ngon lắm."
"Chưa ăn." Mạc Tử Hi nói rồi cầm một cái lên cắn, bên trong còn có nước sốt, quả nhiên ăn rất ngon.
Hai người ăn xong, xe cũng vừa dừng cách cổng trường Thánh Nam không xa, trước cửa rất nhiều xe đậu lại, chú Vương không chen vào được, chỉ đành dừng gần đó, hai người cùng xuống xe đi vào.
Mạc Tử Hi không có thói quen che ô, Thẩm Bắc chỉ đành bung ô che cho cả hai, oán trách nói: "Mặc dù hôm nay mưa không lớn, nhưng anh cũng nên mang ô chứ, lỡ cảm mạo thì không tốt đâu."
Một tay Mạc Tử Hi giành ô, một tay nhẹ ôm bả vai Thẩm Bắc kéo anh vào lòng, "Hai đứa mình che chung một cái là được rồi."
Nơi cổng trường người đến người đi hành động thân mật như vậy, Thẩm Bắc vô cùng ngượng ngùng, anh nhẹ nhàng giãy ra nhưng không tránh được, gương mặt nhẹ ửng đỏ. Mạc Tử Hi che ô thấp xuống, gần như che hết đầu cả hai lại rồi dịu dàng nói nhỏ bên tai Thẩm Bắc: "Cho anh chút động lực đi, nói không chừng anh sẽ thi càng tốt hơn đó."
"Động..."
Thẩm Bắc còn chưa dứt lời, Mạc Tử Hi đã đặt môi mình lên môi anh, đầu lưỡi nhẹ liếʍ khóe miệng anh, lưu luyến vài giây rồi mới tách ra. Thẩm Bắc bị hôn đến ngốc, anh không nghĩ đến Mạc Tử Hi dám to gan làm chuyện này ở cổng trường, đến lúc phản ứng lại thì mặt đã đỏ như quả gấc.
Tâm trạng Mạc Tử Hi vô cùng tốt đưa Thẩm Bắc đến phòng thi của anh, nói thêm vài câu, sắp đến giờ thi mới xoay người trở về phòng của mình.
Sau khi bắt đầu làm bài, ngoài cổng trường tràn ngập phụ huynh chờ con, bọn họ có vẻ còn khẩn trương hơn học sinh đang thi, có người lo lắng nhìn đồng hồ, có người ngồi trong xe bật điều hòa, không ngừng nhìn về phía cổng. Phụ huynh nào quen biết nhau thì ngồi chung nhỏ giọng thảo luận. Chú Vương ngồi trong xe, nhìn hình chụp trên điện thoại, do dự thật lâu rồi thở dài một tiếng gọi điện thoại.
"Alo, giám đốc Mạc, cậu chủ cậu ấy...vẫn ở cùng với nam sinh kia, hình chụp và địa chỉ của đứa trẻ đó tôi đã gửi đến điện thoại của ông..."
Chú Vương gọi điện xong thì nhíu chặt mày, vẻ mặt vô cùng đau khổ. Ông nhìn Mạc Tử Hi từ nhỏ đến lớn, xem cậu không khác gì con trai mình, ông cũng không muốn làm cậu tổn thương, nếu như Mạc Tử Hi quen một cô gái, cho dù giám đốc Mạc không đồng ý ông cũng sẽ che chở cho cậu. Nhưng thực tế lại không được như vậy, tuổi tác của ông không thể chấp nhận đứa trẻ mình nhìn đến lúc lớn lại ở cùng nam sinh khác, ông cảm thấy mình phải giúp cho Mạc Tử Hi.
Nghĩ thông suốt rồi, sắc mặt của chú Vương mới tốt lên một chút, thấy thời gian thi buổi sáng cũng sắp xong, ông lập tức khỏi động chạy xe đến gần cổng một chút, mở điều hòa kiên nhẫn chờ đợi.
Cuối cùng hai ngày thi cũng trôi qua, mặc dù bình thường Mạc Tử Hi không nghiêm túc học hành lắm, nhưng cậu thông minh, vì thế phát huy cũng không tồi, Thẩm Bắc lại càng không cần nói, vẫn luôn là học sinh ưu tú.
Học sinh thi đại học xong tựa như những chú ngựa thoát cương, Hàn Thần Dật lại càng hoang dã hơn cả ngựa hoang, buổi tối ngày 8 đã tổ chức tiệc lớn, thuê hai phòng VIP lớn ở KTV bên Kim Hải Ngạn mời toàn bộ bạn học đến, ca hát suốt đêm.
Sáng hôm sau, Thẩm Bắc ngủ trên vai Mạc Tử Hi, lúc mọi người tan cuộc cậu cũng không gọi anh dậy mà vươn tay ôm lấy anh, bạn học xung quanh nhìn thấy, tinh thần đang uể oải cũng trở nên hưng phấn bắt đầu ồn ào. Có lẽ vì sắp tốt nghiệp rồi, có lẽ vì tâm trạng tốt, Mạc Tử Hi cũng không so đo với bọn họ, chỉ cười nhẹ rồi ôm Thẩm Bắc ra ngoài. Tiếng ồn đánh thức Thẩm Bắc, anh mở mắt thấy bản thân đang lơ lửng trên không bèn hoảng sợ giãy khỏi người Mạc Tử Hi, thiếu chút nữa đã ngã xuống đất. Bạn học xung quanh lại càng cười lớn hơn rồi nhao nhao che miệng chạy trước. Tiếng cười đùa chỉ mang theo ý vui sướиɠ khi người khác gặp họa, hoàn toàn không có chút nào cười nhạo, tựa như sự xấu hổ lúc mối quan hệ bị công khai chưa từng tồn tại.
Mạc Tử Hi ôm Thẩm Bắc đang cực kì ngượng ngùng trở về nhà mình. Sau khi tắm rửa đơn giản lại ôm anh lên giường thân thiết. Bởi vì phải chuẩn bị thi, đã lâu rồi Thẩm Bắc chưa đến nhà cậu ngủ, đương nhiên Mạc Tử Hi muốn đòi lại cả vốn lẫn lời, thế nhưng khi hương vị tình ái trở nên đậm đặc định tiến thêm một bước, Thẩm Bắc đang chìm đắm đột nhiên tỉnh táo lại, liên tục giãy dụa không thôi. Mạc Tử Hi thất vọng nhưng chỉ đành nhẫn nại, nhẹ nhàng xoa xoa đầu Thẩm Bắc, ôm anh thật chặt rồi tắt đèn.
Không khí trong phòng yên tĩnh lại, Thẩm Bắc lại mất ngủ. Anh biết mình và Mạc Tử Hi sớm muộn gì cũng sẽ làm đến bước cuối cùng, anh thích cậu, cũng có khát vọng với cậu, trong lòng cũng vô cùng chờ mong. Thế nhưng anh không dám, nếu như là người bình thường, cùng lắm chỉ đau một chút thôi, nhưng thân thể là người cá khiến anh không dám hành động thiếu suy nghĩ, lỡ như đến lúc ấy biến về nguyên hình thì xong đời.
Nghĩ đến đây, Thẩm Bắc lại có chút áy náy, anh dụi dụi l*иg ngực Mạc Tử Hi, ôm lấy eo cậu, thở dài một tiếng rồi chậm rãi nhắm mắt lại.
Thời gian sau khi thi đại học, Mạc Tử Hi vẫn luôn ở cùng với Thẩm Bắc, không trở về nhà lớn, cũng không gọi điện cho Mạc Nghị. Lại hiếm khi Mạc Nghị không gọi đến quấy rầy hỏi han kết quả thi của cậu. Đến khi Mạc Tử Hi cho rằng Mạc Nghị sẽ không quản chuyện của cậu nữa, ông lại gọi người "mời" cậu về vì vẫn để chọn nguyện vọng,
Thành tích thi của Mạc Tử Hi rất tốt, chỉ thua Thẩm Bắc mấy điểm, lúc điền nguyện vọng, cậu sao chép y hệt của Thẩm Bắc. Toàn bộ nguyện vọng đều điền tên trường ở địa phương. Trường học như nhau, chỉ có chuyên ngành không giống, Thẩm Bắc chọn hải dương học, Mạc Tử Hi chọn quản lý thương mại.
Mạc Nghị bất mãn với tờ nguyện vọng này.
Ông nhìn đứa con mất kiên nhẫn bị mình gọi về đang ngồi trên sô pha, đập mạnh đơn tờ đơn lên bàn trà, tức giận nói: "Cái này là thứ gì đây! Mặc dù cha không mong con mình đi quá xa, nhưng con cũng không thể điền toàn bộ nguyện vọng ở đại học địa phương chứ, ngành quản lý thương mại ở đây có trường nào tốt, thành tích của con hoàn toàn có thể đến đại học B, ở đó vừa nổi tiếng vừa có học viện kinh tế đâu phải con không biết! Ông đây còn trẻ, không cần con ở bên cạnh chăm sóc! Bên thành phố B cha đã sắp xếp xong rồi, nhân dịp chưa muộn con lập tức sửa lại nguyện vọng cho cha!"
"Dựa vào cái gì, thành tích tôi thi tôi muốn học ở đâu là do bản thân quyết định." Mạc Tử Hi cười lạnh, "Còn nghĩ rằng tôi ở lại vì muốn quan tâm cha sao, cha cũng tự tin thật."
"Con!" Mạc Nghị bị một câu "tự tin thật" chọc tức muốn tăng máu não, thiếu chút nữa đã đứng không vững. Ông vừa ôm ngực vừa từ từ ngồi xuống, uống một hớp trà thuận khí, lạnh nhạt nói: "Cha biết không phải vì cha, mày không phải vì thằng nhóc kia sao? Cha đã điều tra toàn bộ thông tin về nó rồi, một đứa mồ côi không nhà cũng đáng cho mày si mê như vậy?"
Mạc Tử Hi đột ngột đứng dậy, nhìn về phía cha cậu, ánh mắt hung dữ phẫn nộ, "Cha điều tra cậu ấy? Cha muốn làm gì?"
"Cha có thể làm được gì, chỉ muốn mày trở về đường ngay thôi." Mạc Nghị thở dài một tiếng, giọng điệu cũng trở nên mềm mỏng hơn, "Tử Hi à, con còn trẻ, ham thích mới mẻ cha có thể hiểu, thế nhưng có người chỉ để chơi đùa, sao phải vì nó bỏ qua thứ tốt hơn? Sớm muộn gì con cũng phải kết hôn sinh con, con chơi cả cấp ba rồi vẫn chưa đủ sao."
"Chơi?" Mạc Tử Hi cười lạnh, "Cha nghĩ ai cũng giống cha sao? Cha chơi mẹ tôi rồi chơi tiếp người phụ nữ này, cha chơi mười mấy năm đã đủ chưa?"
Vương Uyển Tuệ đang xuống lầu nghe thấy câu này bị dọa nhảy dựng, vội vàng bước đến nói với Mạc Tử Hi: "Tử Hi, đừng nói với cha con như vậy, gần đây tim ông ấy không được khỏe."
Mạc Tử Hi lạnh lùng nhìn bà, "Không đến lượt bà dạy tôi."
Chát! Một cái tát vang vọng khắp phòng, má Trương đang nấu cơm tối trong bếp và quản gia ngoài cửa nghe thấy cũng nhịn không được nhìn về phía bên này.
Mạc Tử Hi nghiêng mặt, má bên phải bị đánh hơi ửng đỏ lên, Mạc Nghị đánh không mạnh, nhưng là lần đầu tiên ông đánh cậu, vào lúc cậu sắp hai mươi tuổi. Cái tát này đối với Mạc Tử Hi mà nói, sự khó chịu và phẫn nộ trong lòng đã vượt xa nỗi đau thể xác.
Mạc Nghị đánh xong lập tức hối hận, xót ruột nói: "Cái này...cha..."
Mạc Tử Hi giơ tay ý bảo ông đừng nói nữa, cậu nhếch miệng cười, ánh mắt lại ngập tràn hờ hững, "Đánh hay lắm, Mạc Nghị, tôi còn đang suy nghĩ có cần tài sản nhà này hay không, nhưng hôm nay không cần thì không được rồi, ông có thể vì bà ta đánh tôi, xem ra có thêm một đứa con trai rồi thì không cần sợ gì nữa đúng không. Ông muốn giao tài sản cho đứa con của ông và bà ta, nghĩ cũng đừng nghĩ. Trường đại học này tôi chắc chắn sẽ học, công ty của ông tôi cũng chắc chắn lấy."
Mạc Tử Hi nói xong không để ý đến biểu tình của mọi người, cầm điện thoại trên bàn rồi không hề quay đầu lại bước ra cửa, đạp chân ga rời khỏi biệt thự nhà họ Mạc, trên đường cậu đã gọi điện đặt xong vé đi Hải Nam. Lúc trước nói dẫn Thẩm Bắc đi lặn, trì hoãn lâu như vậy cũng nên ra ngoài giải sầu.
Gọi điện thoại xong, cậu nắm chặt vô lăng, nghĩ đến những lời Mạc Nghị vừa nói. Ông ta thế mà điều tra Thẩm Bắc, nếu ông ta dám làm gì đó với em ấy...ánh mắt Mạc Tử Hi đột nhiên đóng băng, cần phải nhanh chóng nắm giữ nhà họ Mạc thôi.