*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cả hai ở lại nhà mẹ Thẩm ăn cơm tối rồi mới ra về. Tài xế của Mạc Tử Hi đã đợi dưới lầu từ sớm, Thẩm Bắc không muốn cậu đưa về nhưng bất đắc dĩ lại bị tóm lên xe. Anh do dự rất lâu mới hỏi Mạc Tử Hi: "Không phải hôm qua cậu ghé thăm rồi sao, sao hôm nay còn đến?"
Mạc Tử Hi đáp: "Tôi không thích trong nhà ồn ào, thường sau giao thừa sẽ đến nhà mẹ nuôi ở hai ngày mới về."
"Ừm." Thẩm Bắc thản nhiên đáp lời, trong lòng lại nghĩ đến chuyện khác. Anh suy nghĩ thật lâu cuối cùng vẫn quyết định hỏi, "Vừa nãy sao lại muốn tôi nhận dì làm mẹ nuôi?"
"Tôi nghĩ cậu sẽ thích, mới mùng hai đã ghé, hôm trước không phải còn mang quà đến thăm mẹ sao?"
Thẩm Bắc nghe cậu nói xong trong lòng lập tức trở nên nặng nề, anh cứ nghĩ đã che giấu thật tốt nhưng Mạc Tử Hi lại biết hết, có lẽ cảm xúc mất khống chế lần đầu gặp lại mẹ Thẩm cậu ấy cũng đã nhìn thấu toàn bộ, làm sao bây giờ? Tay Thẩm Bắc bất giác nắm chặt đệm xe, làm sao giải thích với cậu ấy đây?
Tầm mắt của Mạc Tử Hi nhìn ngoài cửa sổ, không có ý hỏi tiếp, Thẩm Bắc nhìn sườn mặt cậu, anh cân nhắc mở miệng: "Mẹ nuôi...rất giống mẹ của tôi."
Lưng của Mạc Tử Hi dường như cứng lại một chút rồi mới xoay người sang nhìn Thẩm Bắc. Anh nói tiếp: "Vì thế tôi cũng muốn chăm sóc bà ấy thật tốt, dù sao tôi còn chưa kịp báo hiếu đã phải cách biệt âm dương rồi."
Những lời này là thật, anh vẫn còn chưa kịp báo hiếu, nhưng Mạc Tử Hi chỉ cho rằng anh nhớ đến ba mẹ đã qua đời từ sớm. Bàn tay Thẩm Bắc vẫn luôn bấu chặt đệm ghế xe đột nhiên được nắm lấy, bàn tay của Mạc Tử Hi lớn hơn Thẩm Bắc nửa đốt ngón tay, nhẹ nhàng bao lấy tay anh, im lặng dùng nhiệt độ cơ thể an ủi anh. Cậu thấu hiểu nỗi đau mất mẹ, cậu cảm thấy lúc này Thẩm Bắc vô cùng giống bản thân mình ngày mẹ qua đời, yếu đuối, cô đơn, sợ hãi. Mạc Tử Hi vô cùng chán ghét bản thân lúc ấy, lại càng đau lòng vì Thẩm Bắc hiện tại.
Cảm nhận được lòng bàn tay ấm áp, Thẩm Bắc im lặng không nói nữa. Anh rất cảm kích Mạc Tử Hi, nhưng vẫn không biết cách nói nên lời. Trong lúc anh còn khó xử, tài xế đã chợt ngừng xe, báo với bọn họ một tiếng đến rồi. Thẩm Bắc thấy tài xế đậu ngay đường quốc lộ cạnh bờ biển, lập tức rút tay mình ra khỏi tay Mạc Tử Hi, anh mở cửa xuống xe, nói cảm ơn với tài xế rồi vội chạy đi, câu cảm ơn cuối cùng cũng không nói nên lời.
Cảm xúc mềm mại trong tay tan biến, Mạc Tử Hi thở dài một tiếng tựa vào lưng ghế, nói với tài xế: "Chú Vương, lần sau đừng lái xe nhanh vậy được không."
Chú Vương đổ mồ hôi, lòng thầm nghĩ nếu còn giương mắt nhìn cậu nhà đùa giỡn cậu trai nhỏ kia mà không chịu dừng xe, chú đây cũng không bàn giao với ông chủ được đâu. Nhưng chú Vương chỉ đành cung kính đáp: "Được."
Thẩm Bắc về đến nhà, hơi ấm trên tay vẫn như có lửa đốt, anh đành lấy tay trái của mình bao lấy tay phải, cảm xúc hoàn toàn không giống vừa nãy, tay của Mạc Tử Hi rất ấm áp lại khô ráo. Cậu tựa như ánh sáng ấm áp giữa ngày đông, xóa đi từng tầng trở ngại trong lòng anh.
Anh chợt nghĩ rằng liệu có phải từ khoảnh khắc anh cứu cậu đời trước, vận mệnh của hai người cũng bắt đầu quấn lấy nhau chặt chẽ rồi hay không.
Sau Tết âm lịch thời tiết cũng dần ấm hơn, giữa tiết xuân tháng ba, trường cấp ba Thánh Nam cũng chuẩn bị cho học sinh đi du xuân. Truyền thống du xuân mỗi năm của Thánh Nam đều không đổi, học sinh lớp mười hai đang học tập căng thẳng cũng muốn tham gia, địa điểm đi chơi năm nay là công viên Nam Hồ nằm trong khu ngoại ô mới xây dựng. Công viên Nam Hồ rộng lớn được lấy theo tên hồ Nam nổi tiếng, hồ Nam là hồ có mạch nước chảy thông, phía đông có con suối nhỏ không ngừng chảy vào hồ, phía tây lại được đào thêm một đường thoát nước phòng ngừa khi mưa lớn mực nước dâng cao. Giữa hồ xây hai sân rộng hiện đang được học sinh Thánh Nam lấp đầy, nước ở trung tâm hồ sâu chừng năm mét, nước hồ biếc xanh, vào ngày xuân hoa đào xung quanh nở rộ rực rỡ. Bên bờ hồ có công nhân đang xây dựng hành lang nghỉ chân*, còn có cả vật dụng câu cá và làm đồ nướng.
Trước khi xuất phát mọi người đều được phân công nhiệm vụ, nhóm của Mạc Tử Hi phụ trách mua đồ ăn, nhóm của Hàn Thần Dật phụ trách khuân vác và giữ trật tự lớp, nhóm của Thẩm Bắc phụ trách rửa đồ ăn và xiên vào que nướng, vài nhóm khác phụ trách đốt lửa, nướng thịt và sắp xếp bàn ăn. Sau khi hoàn thành công việc, Hàn Thần Dật bèn lấy cần câu đã chuẩn bị trước ra lôi kéo Mạc Tử Hi đến nơi ít người thả câu, Thẩm Bắc lại ôm một thau rau củ quả tìm nơi rửa sạch.
Xung quanh đều là âm thanh ríu rít bận rộn của bạn học, Thẩm Bắc cúi đầu rửa hẹ, suy nghĩ lại bay đến đời trước. Khi ấy trường của anh cũng đi du xuân, chỉ là không được đi đến nơi nổi tiếng như vậy, cũng không tổ chức ăn đồ nướng thế này. Thông thường chỉ tìm một công viên nào đó chơi đùa thỏa thích rồi về, mà Thẩm Bái khi ấy cũng không ưu tú đến mức có thể đảm nhận việc phụ trách nhóm được toàn thể nữ sinh vây quanh thế này, bình thường anh đều đi cuối hàng, yên tĩnh ngắm phong cảnh một mình.
Trong lúc Thẩm Bắc mãi nghĩ ngợi đã có mấy cô gái đến bên cạnh phụ anh rửa rau, mọi người cùng nhau đùa giỡn, ai cũng muốn đứng gần Thẩm Bắc một chút. Đột nhiên có nữ sinh trượt chân, cả người nghiêng ngả rồi rơi xuống hồ. Cô gái không biết bơi sợ hãi cực độ, vừa kêu cứu vừa đập nước không ngừng, dần dần bị đẩy ra xa khỏi bờ.
"Cứu! Cứu...ọc ọc!" Cô bất lực gào thét, sau khi nước tràn vào miệng thì bắt đầu chìm xuống.
"Chân Tranh rơi xuống hồ rồi!" Mấy cô gái khác luống cuống hoảng hốt gọi to.
Các cô còn chưa dứt lời, Thẩm Bắc đã nhanh chóng cởϊ áσ khoác với giày rồi nhảy xuống hồ bơi về phía Chân Tranh. Giờ phút này Chân Tranh không còn đập nước nổi nữa, biểu cảm vô cùng đau đớn. May mắn tốc độ của Thẩm Bắc rất nhanh, vài giây đã bơi đến bên cạnh cô, anh định ôm cô bơi về phía bờ, Chân Tranh lại xem anh như ngọn cỏ cứu mạng vội vàng ôm chặt lấy, tay chân Thẩm Bắc không thể nhúc nhích, dần chìm xuống cùng Chân Tranh.
Mạc Tử Hi đang câu cá nghe tiếng ồn ào mới biết có chuyện xảy ra, cậu vứt cần câu chạy đến, không có thầy cô ở đó, trên bờ đều là các bạn học không giỏi bơi lội, không có ai dám nhảy xuống. Mạc Tử Hi nhìn từng gợn sóng trong hồ, gọi to tên Thẩm Bắc, cậu không thấy ai trả lời vì thế vội vàng cởi giày muốn xuống nước lại bị Hàn Thần Dật giữ lại.
"Mày bơi không bằng tao, mày đợi ở đây tao xuống cho."
Trong lúc hai người còn đang dây dưa, Thẩm Bắc đã ôm lấy nữ sinh hôn mê nổi lên, khẩn cấp bơi về phía bờ.
"Hàn Thần Dật, mau gọi cứu thương! Mọi người tránh ra một chút chừa khoảng đất thông thoáng đi!"
Thẩm Bắc phân công xong đã ôm Chân Tranh lên đến bờ, mọi người nghe lời tản ra bốn phía. Thẩm Bắc đặt Chân Tranh nằm thẳng trên đất, hay tay ấn xuống l*иg ngực cô, ấn mười mấy cái cuối cùng cũng ép được cô nhổ nước ra, nhưng Chân Tranh vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, Thẩm Bắc không chút do dự bóp mũi hô hấp nhân tạo cho cô. Thời điểm Chân Tranh yếu ớt mở mắt ra xe cứu thương cũng vừa tới, mọi người trợ giúp nhân viên y tế nhanh chóng đưa cô lên xe, đến lúc này Thẩm Bắc mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Giáo viên chủ nhiệm đi theo xe cấp cứu, mọi người cũng không còn hứng du xuân nữa, nhanh chóng thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra về.
Cả người Thẩm Bắc ướt sũng, ngọn gió xuân thổi qua có chút se lạnh, anh vừa nhặt áo khoác lên vừa định về thay quần áo, lại bị Mạc Tử Hi kéo cổ tay đi về phía rừng đào ít người qua lại. Mạc Tử Hi nắm rất chặt, Thẩm Bắc nghĩ tay anh nhất định lại đỏ lên rồi, thế nhưng nhìn gương mặt đầy giận dữ của Mạc Tử Hi, anh chỉ có thể im lặng đi theo.
Đi thật xa rồi Mạc Tử Hi mới buông tay Thẩm Bắc ra. Anh nhíu mày xoa xoa cổ tay ửng đỏ, bất mãn nói: "Cậu làm gì vậy? Tôi..."
Còn chưa nói xong Mạc Tử Hi đã kéo anh vào cái ôm ấm áp của cậu. Mạc Tử Hi ôm chặt anh vào l*иg ngực mình, bộ dáng như sợ chỉ cần buông tay ra anh sẽ lập tức biến mất. Cằm Thẩm Bắc đặt trên vai Mạc Tử Hi, anh có thể cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ của cậu, cả người ngẩn ngơ, hai tay buông thõng bên hông, câu nói vừa nãy đã bị vứt lên chín tầng mây.
Mạc Tử Hi ôm anh rất lâu, vẫn không nói lời nào, Thẩm Bắc cảm nhận được sự khác thường của cậu, lấy tay nhẹ đẩy cậu nói: "Mạc Tử Hi buông tôi ra, cả người tôi ướt nhẹp đây."
"Cậu rớt não rồi hả? Chỉ có một mình còn nhảy xuống cứu người! Cậu có biết hồ sâu bao nhiêu không!" Cuối cùng Mạc Tử Hi cũng mở miệng, hung dữ trách mắng anh.
"Cũng đâu thể thấy chết không cứu." Thẩm Bắc tiếp tục giãy dụa.
"Cậu có biết khi nãy thấy cậu ở mãi dưới nước không lên tôi sợ đến thế nào không?" Lại ôm chặt hơn một chút.
"..." Thẩm Bắc ngây ngẩn cả người, không trả lời cũng không vùng vẫy nữa, anh cảm thấy tiếng tim đập bên tai lại càng rõ ràng hơn, không biết là của Mạc Tử Hi hay của chính bản thân mình.
"Tôi...tôi ổn rồi mà, cậu buông ra trước đi!"
"Thẩm Bắc, cậu biết mà, tôi thích cậu, vì thế xin cậu sau này đừng mạo hiểm như vậy nữa."
Dường như trong đầu có gì đó nổ tung, Thẩm Bắc cảm thấy tai mình ong ong rồi, trong đầu lặp đi lặp lại ba chữ tôi thích cậu, tôi thích cậu...nhịp tim mất khống chế ngày càng đập nhanh hơn, cả l*иg ngực đầy ắp lời tỏ tình đột ngột, khiến người ta không dám đối mặt lại không nhịn được mãi vấn vương. Thẩm Bắc cảm nhận được vành tai của Mạc Tử Hi cọ nhẹ gò má anh, bèn nhắm mắt lại nói: "Mạc Tử Hi, cậu nói đùa cái gì vậy."
"Cậu nghĩ rằng tôi đang đùa sao?"
"Chúng ta đều là nam mà? Hơn nữa..."
"Hơn nữa cái gì?"
"Không có gì." Cuối cùng Thẩm Bắc cũng tránh khỏi vòng tay của Mạc Tử Hi, rũ mi thản nhiên nói, "Tôi xem như cậu đang nói đùa, cậu yên tâm, sau này tôi sẽ không bất chấp hậu quả nhảy xuống cứu người nữa."
Thật ra anh muốn nói rằng dù cho có chìm xuống nước anh cũng sẽ không bao giờ có chuyện gì, thế nhưng Thẩm Bắc không thể nói. Hai người bọn họ vốn không phải đồng loại, thế giới của cậu, anh không thể thấu hiểu, mà tình cảm của cậu, anh cũng không cách nào tiếp nhận.
Lúc Thẩm Bắc xoay người rời đi, có cơn gió nhẹ thổi qua mang theo cánh hoa đào bay lượn rơi xuống sau lưng Mạc Tử Hi, khiến phong cảnh bên cạnh chàng trai lạnh lùng bỗng trở nên tươi đẹp hơn giữa ngày xuân.
Thẩm Bắc, để xem cậu còn muốn trốn tránh bao lâu nữa.
- ------------------
*Hành lang nghỉ chân: