Lắng Nghe Tiếng Biển

Chương 2

Thẩm Bái cảm thấy mình đang rơi vào giữa biển mây, thân thể nhẹ nhàng trôi dạt, có thứ gì đó dịu dàng chạm vào người anh, khiến cả cơ thể thoải mái đến không nói nên lời. Rõ ràng anh gặp tai nạn xe đã qua đời rồi, vì sao lại đột nhiên có ý thức. Chẳng lẽ anh đã bay đến thiên đường rồi sao?

Khát khao mãnh liệt ép bản thân mở mắt ra, dường như không có ánh sáng gì chói chang, anh nhẹ nhàng chớp chớp mắt, cảnh vật mơ hồ chậm rãi trở nên rõ ràng hơn, thế nhưng anh lại bị mọi thứ trước mắt mình dọa sợ ngây người!

Anh phát hiện mình đang ở đáy biển, bản thân nằm trên một hòn đá xanh sẫm, bên cạnh là một cô gái xinh đẹp ăn mặc khá mát mẻ tầm hai mươi mấy tuổi đang nhìn anh, vừa thấy anh tỉnh lại đã vui vẻ nói: "Tiểu Bắc, cuối cùng con cũng tỉnh rồi."

Ánh mắt của Thẩm Bái dạo quanh một vòng, anh nhìn thấy rong biển, san hô và cả những loại cá đủ hình dạng anh không biết tên. Thì ra trên thiên đường giống với dưới đáy biển sao? Anh lại chăm chú quan sát cô gái xa lạ trước mặt mình, cô tựa nửa người vào tảng đá, mái tóc thật dài rơi trên bờ vai, nửa người trên chỉ mặc một chiếc áo ngực màu vàng nhạt.

Mặt Thẩm Bái hơi ửng đỏ, vội vàng di chuyển tầm nhìn sang nơi khác. Anh nhúc nhích nửa người trên muốn ngồi dậy, lại phát hiện làn da của mình trở nên trắng nõn khác thường, thân hình cũng cao lớn hơn lúc trước một chút, hơn nữa còn không mặc áo. Anh không rõ đã xảy ra chuyện gì, sợ nửa người dưới cũng trống toác bèn vội vàng nhìn xem thử, thế nhưng xem rồi lại bị dọa thiếu chút nữa bật hét chói tai.

Anh nhìn thấy từ phần eo của mình đổ xuống hoàn toàn là đuôi cá, không có chân, không có chân! Một chiếc đuôi xanh lam chuyển màu từ đậm đến nhạt dính liền vào người anh, đuôi cá dài tầm một thước, đang nhẹ nhàng đung đưa theo từng cử động của anh.

Thẩm Bái bị dọa choáng váng, run rẩy cất tiếng hỏi cô gái xa lạ: "Cái...cái này là có chuyện gì?"

Cô gái xa lạ kia cao hứng đáp lời: "Tiểu Bắc, chúc mừng con trở thành người thứ ba trong tộc có thể biến thành người. Hôm qua đột nhiên con nói đau bụng, nằm lăn qua lộn lại rồi biến cái đuôi thành đôi chân, nhưng mà con lại ngất xỉu nên không thấy được. Thật sự quá tốt rồi, mẹ thật sự rất vui."

"Mẹ?" Thẩm Bái cảm thấy mọi chuyện quá mức khó hiểu. Cô gái trước mặt anh rõ ràng chỉ mới hai mươi mấy tuổi, sao có thể sinh được đứa con trai lớn thế này. Mãi đến tận lúc này anh mới để ý thấy chiếc đuôi cá thỉnh thoảng cử động của cô gái. Thì ra cô ấy là người cá trong truyền thuyết sao?

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Không phải tôi đã chết rồi sao?" Thẩm Bái hơi hoang mang.

"Con nói bậy cái gì đó, chúng ta là người cá có thể sống đến vài trăm năm, sao có thể dễ dàng chết như vậy, con chỉ vừa mới trải qua một lần lột xác trong đời thôi. Nên biết rằng có vài tộc người cá mấy trăm năm mấy ngàn năm cũng không thể biến thành con người, mà con đã là người thứ ba của tộc chúng ta rồi."

Thẩm Bái không nói lời nào, anh đang cố gắng lục lọi thông tin về người cá trong não mình, nhưng chỉ có thể nhớ đến câu chuyện cổ tích "Nàng tiên cá" lúc nhỏ được nghe. Nhân vật chính trong truyện là một người cá, nhưng mà người cá không phải là nữ sao? Sao bản thân mình là nam lại thành người cá được. Đang nghĩ ngợi bỗng có một đoàn người cá đang chậm rãi bơi đến từ phía xa, có nam có nữ, thì ra thật sự có "chàng tiên cá" sao.

Đợi đoàn người đến gần, Thẩm Bái mới phát hiện người nào người nấy cũng cực kì xinh đẹp, gương mặt tựa như hình lập thể, cho dù là nam hay nữ cũng toát ra một loại mê hoặc khó diễn tả được. Cả hội vây quanh xem anh như bảo vật quý hiếm mà ríu rít thảo luận với nhau, Thẩm Bái bị nhìn đến đỏ mặt.

"Anh Tiểu Bắc chúc mừng anh, anh là người cá tiếp theo có thể biến thành người sau em, có anh đi cùng em có thể đến thế giới loài người tham quan rồi." Một cô gái nhỏ mười ba mười bốn tuổi có chiếc đuôi cá ánh bạc hào hứng nói với anh.

Thẩm Bái đang trong trạng thái vô cùng hoang mang chỉ có thể cười cười gật đầu với cô. Trong kí ức của mình, anh vốn sinh sống trên mặt đất, hơn nữa vì gặp tai nạn xe đã qua đời rồi. Vì sao bây giờ lại có mặt ở đây, chiếm lấy thân thể của một người cá chỉ khoảng mười bảy tuổi, xung quanh đều là những sinh vật anh chưa từng thấy bao giờ.

Dường như mọi việc chỉ trong một buổi chiều đã hoàn toàn thay đổi.

Người mẹ tiên cá nhìn thấy dáng vẻ uể oải của Thẩm Bái, nghĩ rằng do anh không khỏe trong người bèn nói đoàn người vây quanh giải tán, để anh tranh thủ nghỉ ngơi. Thế nhưng Thẩm Bắc không ngủ được, anh có rất nhiều việc phải suy nghĩ rõ ràng, anh kéo tay "mẹ" ấp úng nói: "Ừm...hình như con đã quên rất nhiều thứ."

"Mất trí nhớ là bình thường, Thiên Tỷ nói Vũ Gia nhà cô ấy lúc biến thành người cũng mất trí nhớ, về sau mới từ từ nhớ lại. Không sao hết, những việc trước đây mẹ có thể nói cho con biết." Cô gái dịu dàng nói.

Thì ra cô nàng người cá có đuôi ánh bạc khi nãy gọi là Vũ Gia.

Thẩm Bái nghĩ nghĩ rồi đặt câu hỏi đầu tiên: "Vậy....con tên gì?"

"Con tên Tiểu Bắc"

"Không có họ sao?"

"Không có họ, tên của người cá không phức tạp như vậy, chỉ là một cách gọi thôi."

"Vậy con bao nhiêu tuổi rồi?"

"150 tuổi."

Thẩm Bái: "....."

Khóe môi anh run nhẹ, 150 tuổi? Bản thân đột nhiên biến thành lão quái vật rồi. Thẩm Bái cúi đầu suy nghĩ rồi tiếp tục hỏi: "Vậy mẹ có biết hiện giờ là năm nào rồi không?"

"Con nói ở thế giới loài người sao? Nghe Vũ Gia nói là năm 2014."

Thẩm Bái nhẩm tính trong lòng, lúc bản thân xảy ra chuyện chỉ mới là năm 2002, vậy mà đã qua mười hai năm rồi, mình đây là trọng sinh lại sao? Anh còn muốn hỏi tiếp thế nhưng lại không biết nên hỏi gì. Tiếp đó anh nhìn thấy người mẹ tiên cá của cơ thể này mang ra một viên ngọc thủy tinh trong trẻo màu xanh lam đưa cho anh: "Đây là viên giao châu con ngậm trong miệng khi vừa chào đời, sau này lúc nào cũng phải mang theo nó trên người. Ngọc có thể giúp con sống được nửa tháng không cần nước ở thế giới loài người, sau nửa tháng nếu không kịp trở về biển, đôi chân con sẽ biến thành đuôi cá. Vì thế con nhất định phải nhớ rõ thời gian trở về."

Vừa nói xong, không biết mẹ anh lấy từ đâu ra một sợi tơ xỏ vào viên ngọc rồi đeo lên cổ Thẩm Bái. Bề mặt ngọc lạnh lẽo, ở nơi biển sâu tỏa ra ánh sáng xanh thẫm. Thẩm Bắc còn đang suy nghĩ làm thế nào để biến thành người, đã thấy đuôi cá của mình trong nháy mắt hóa thành đôi chân dài, còn đang mặc cả chiếc quần đùi hoa đi biển. Ý nghĩ vừa thay đổi, đôi chân lại hóa thành đuôi cá đung đưa.

Người mẹ tiên cá nhìn con mình chơi vui đến quên lối về, bỗng từ nơi xa có hai người cá đang bơi đến, là Vũ Gia và mẹ của cô - Thiên Tỷ. Thiên Tỷ nhìn cũng vô cùng trẻ tuổi, cô kéo tay mẹ của Tiểu Bắc nói: "Thu Thủy, Vũ Gia nhà chị từ lúc biết Tiểu Bắc có thể biến thành người bèn náo loạn không ngừng muốn Tiểu Bắc dẫn con bé ra ngoài chơi. Em cũng biết mà, mấy năm trước Vũ Gia đã có thể biến thành người lớn, thế nhưng thật ra con bé vẫn chỉ là một đứa nhỏ thôi, thời gian duy trì đôi chân của châu giao cũng ngắn, chị không yên tâm để con bé đi một mình nên chỉ cho nó chơi một chút ở bờ biển chỗ bà Văn, Vũ Gia không nhịn nổi nữa rồi."

Thiên Tỷ vừa nói xong, Vũ Gia đã bơi đến bên cạnh Thẩm Bắc lắc lắc cánh tay anh: "Anh Tiểu Bắc, anh dẫn em ra ngoài chơi đi, em hứa sẽ nghe lời anh, đến tối chúng ta quay về có được không?"

Tiểu Bắc nhìn gương mặt làm nũng đáng yêu của cô, anh có hơi do dự, dù sao mình cũng không quen cô. Thế nhưng mẹ của anh lại nói: "Tiểu Bắc, con dẫn em ra ngoài chơi đi, trước khi trời tối trở về, đừng đi xa quá là được. Trong tộc chúng ta có một người cá biến thành người đã nhiều năm rồi, hiện giờ bà ấy có một ngôi nhà chỗ bờ biển, sinh hoạt như người thường, tụi con có gì không hiểu thì đến đó hỏi, bà gọi là bà Văn."

Thẩm Bắc thấy mẹ đã nói đến thế bèn gật đầu, anh cũng rất muốn lên mặt đất xem thử, không biết mười hai năm sau thế giới đã biến đổi ra sao. Sau khi nghe hai người mẹ dặn dò, anh dắt Vũ Gia bơi về phía bờ biển. Nơi đáy biển gần bờ, bọn họ tìm được đường thông thẳng đến nhà của bà Văn. Vũ Gia biến hình mặc trên người bộ đầm trắng tinh, cô lại sợ không được đẹp nên vừa đến nhà bà Văn đã quen cửa quen nẻo mở tủ quần áo thay một bộ đầm khác, sau đó còn cầm theo một bộ đồng phục học sinh đưa cho Tiểu Bắc.

Thẩm Bắc nhìn bộ đồ trong tay, phát hiện ra đây là đồng phục của trường cấp ba Thánh Nam, trong trí nhớ của anh dường như là có ngôi trường cấp ba này. Thế nên anh hỏi Vũ Gia: "Đây là đồng phục của ai vậy?"

"Là đồng phục lúc trước của con trai bà Văn, hiện giờ đang đi làm ở nơi khác." Vũ Gia trả lời.

"Bà Văn có con?" Thẩm Bắc kinh ngạc, "cũng là người cá sao?"

"Không phải, là con trai của người chồng nhân loại mà bà Văn kết hôn."

Thẩm Bắc "ừ" một tiếng rồi không hỏi thêm nữa, anh vào nhà vệ sinh thay quần áo.

Thay quần áo xong hai người thẳng tiến vào trung tâm thành phố. Thành phố S hiện giờ đã thay đổi hoàn toàn, không còn chút bóng dáng nào của mười hai năm trước nữa. Từng toà nhà cao chọc trời trùng điệp nối tiếp nhau, từng dãy tường thủy tinh siêu lớn phản xạ ánh nắng mặt trời khiến Thẩm Bắc hơi không mở nổi mắt. Dòng người trên đường hối hả tấp nập, xe hơi nối đuôi nhau thành hàng nhiều hơn hẳn mười hai năm trước, bầu không khí ngột ngạt tựa như chỉ cần hít vào một hơi trong mũi đã phủ đầy bụi. Đường lớn được quy hoạch làm mới lại, nơi từng là công viên giờ đây biến thành trung tâm thương mại. Thẩm Bắc đứng trên đường, vẻ mặt mờ mịt ngẩng đầu nhìn kiến trúc bốn phía. Anh lạc đường rồi, thành phố trong trí nhớ của mười hai năm trước giờ phút này không còn chút tác dụng nào.

Anh dẫn Vũ Gia đi dạo loanh quanh, Vũ Gia đã từng vào thành phố cùng bà Văn hai lần, nhưng vẫn hưng phấn như mọi khi. Hai người dùng tiền bà Văn cho mua chút đồ ăn ngon, dạo quanh một lúc lại bước đến một con đường ăn vặt trong hẻm. Thẩm Bắc cảm giác Vũ Gia đang nhẹ nhàng kéo kéo áo mình, anh ngẩng đầu nhìn thấy một đám người đang ức hϊếp một nam sinh cách đó không xa.

Nam sinh bị bắt nạt không ngừng run rẩy, đám người vây quanh thỉnh thoảng lại tát cậu một cái, vài cái cặp xách nằm la liệt trên mặt đất.

Nhưng cạnh bên lại có một cậu trai đẹp tựa tranh vẽ khác với đám người kia, cậu tựa vào tường nghịch điện thoại, dường như hành động của đám người đó chẳng ảnh hưởng chút nào đến cậu.

Vừa liếc mắt Tiểu Bắc đã nhận ra cậu trai đó, là đứa bé đời trước được cậu cứu. Hiện giờ cậu còn cao hơn anh, trên người mặc đồng phục của trường khác, gương mặt thật tuấn tú, chỉ là hơi thở tàn bạo trên người quá nặng, so với lần đầu tiên anh nhìn thấy cậu càng thêm lạnh lẽo như băng. Đám người kia lấy thứ gì đó từ trong cặp của nam sinh bị bắt nạt rồi đưa cho cậu, rõ ràng cậu là anh đại của cả đám.

Vũ Gia hơi kích động nói: "Anh Tiểu Bắc, anh thấy anh kia có đẹp trai không? Anh ấy không giống với mấy người em nhìn thấy bên bờ biển chút nào."

Tiểu Bắc không để ý đến cô, bước về phía đám người kia hô một tiếng: "Dừng tay!"

Cả đám kinh ngạc quay lại nhìn anh, vừa thấy người gặp chuyện bất bình ra tay trợ giúp chỉ là một học sinh ốm yếu, cả đám cười ầm lên tựa như nghe được câu chuyện cười, có mấy đứa còn huýt sáo với anh.

Mạc Tử Hi cũng ngẩng đầu nhìn người vừa đến, người lên tiếng ngăn cản bọn cậu là một học sinh chỉ cao khoảng một mét bảy mươi mấy, nước da tái nhợt giống như lâu rồi không phơi nắng, thế nhưng mặt mũi lại vô cùng xinh đẹp. Từ trước đến nay cậu chưa từng thấy thằng con trai nào lại xinh đẹp đến vậy, cậu nheo nheo mắt cảm thấy vô cùng hứng thú với người này.

Tiểu Bắc chậm rãi bước đến gần, cũng không để ý đến sự trêu chọc của đám nhóc con mà hỏi Mạc Tử Hi: "Vì sao lại bắt nạt người khác?" Câu hỏi trực tiếp lại vương nét ngây thơ, Mạc Tử Hi bị anh chọc cười, thả điện thoại vào túi, cong khóe miệng nói: "Anh nói xem là vì sao?"

Đám lưu manh nhỏ thấy cậu cười, lại càng không kiêng nể trêu ghẹo anh: "Không ngờ sức quyến rũ của anh Mạc đã đến trình độ nam nữ đều ăn, bạn học này lớn lên xinh đẹp ghê, không chừng lại hợp với khẩu vị của anh Mạc." Hắn vừa dứt lời mấy đứa khác đã hùa nhau cười ầm lên.

Vũ Gia thấy tình hình không ổn, vội vàng chạy đến kéo Trầm Bắc lại: "Anh Tiểu Bắc, chúng ra đừng xen vào việc của người khác nữa, mau đi thôi."

Sự xuất hiện của cô bé khiến đám lưu manh muốn mù mắt, cả đám nhanh chóng quên đi cậu học sinh bị bắt nạt, bao vây muốn xuống tay với Vũ Gia: "Ây dô, em gái nhỏ đáng yêu quá."

Thẩm Bắc dùng sức đẩy một tên đang xáp lại ngã xuống đất, mấy tên khác thấy thế bèn kéo cổ áo muốn đánh anh. Tiểu Bắc từ trước đến giờ chưa từng đánh nhau nhất thời không biết nên đáp trả thế nào, lúc nắm đấm của đối phương đến gần mặt anh, một giọng nói chợt vang lên ngăn cả đám lại.

"Dừng tay!" Mạc Tử Hi nghiêm mặt quát đám lưu manh, tầm mắt của cậu rơi xuống cổ áo mở rộng của Thẩm Bắc, đám lưu manh lôi kéo làm lộ ra xương quai xanh gầy yếu đầy mê hoặc, mà trên xương quai xanh lại có một nốt ruồi thật rõ ràng.

Mạc Tử Hi nhận ra nốt ruồi này, cùng một vị trí, cùng một kích cỡ. Là kí ức lúc năm tuổi khi ấy đã khắc sâu vào đầu cậu.