Hạ Sương Hoa đến rất nhanh, chiếc xe thể thao màu tím nhạt chạy chậm rãi vào khu vườn. Quản gia đã đặc biệt dặn, đây là người đến đón vị hôn thê của tiểu thư, có thể vào vòng trong.
Tầng hai, bên cửa sổ sát đất.
Sau khi Phương Dịch rời đi, bức rèm xanh đậm hé ra một khe sáng. Cô gái chân trần đứng yên bên cửa sổ, ánh mắt u ám lặng lẽ nhìn bóng dáng hai người khuất dần giữa những khóm hoa, tan vào màu xanh sẫm phía xa.
Lời thì thầm rơi khỏi bờ môi cô ấy, mơ hồ không rõ, duy chỉ có hai âm cuối được cô ấy cắn rất nặng, như viên kẹo mềm bị nhai chậm rãi giữa môi răng, tỏa ra mùi máu ngọt ngào bí ẩn.
“…Của tôi.”
“Phương Dịch, tốt nhất đừng quá thân với nhà họ Lâm.”
Người phụ nữ đẩy ly trà đã pha đến trước mặt Phương Dịch, rồi rót cho mình một ly rượu.
Trong căn hộ của cô có một quầy bar nhỏ, phía sau là một kệ rượu riêng, vừa mở cửa đã ngửi thấy mùi thơm nồng nàn thoang thoảng.
Dù Phương Dịch không rành rượu, nhưng cũng nhìn ra được những chai rượu đó đều rất đắt tiền.
Hạ Sương Hoa biết pha chế, cô ấy và vị tiểu thư thần bí kia cũng quen nhau trong một quán bar.
Khó nói cuộc gặp gỡ ấy là may mắn hay tai họa.
Cô ấy có thói quen khi nói về tình cảm thì phải uống một ly, mượn cơn say để trút những tủi hờn và đau đớn.
Thế nhưng trước khi hương rượu nồng lan tỏa nơi đầu lưỡi, cô ấy vẫn là vị “vua bất bại” sắc bén đó. Cô ấy chậm rãi mím môi, từ giọng điệu khuyên nhủ chuyển sang một mệnh lệnh nghiêm túc hơn:
“Đừng quá thân với nhà họ Lâm.”
“Có chuyện gì sao?”
“Quá trình phát triển của nhà họ Lâm không sạch sẽ cho lắm. Chỉ đến thời bà Lâm Lam mới bắt đầu ‘rửa trắng’. Nghe nói họ còn thờ phụng thứ gì đó, tôi không tiện nói nhiều.” Hạ Sương Hoa vốn rất ít khi kiêng dè, nhưng lúc này vẫn do dự, liếc nhìn Phương Dịch một cái đầy hàm ý.
Giàu có mê tín cũng không phải chuyện hiếm, nhưng người như Lâm Lam cũng mê tín ngoài dự đoán. Phương Dịch ngạc nhiên, tay lướt một vòng quanh miệng cốc, rồi nâng ly trà, kể sơ qua chuyện đã xảy ra ở nhà họ Lâm.
Cô cố ý tránh nhắc đến phần có liên quan đến Lâm Thư Tinh, giọng điệu rất khách quan, chỉ khi nói đến “tiệm gắp thú” thì giọng nhẹ đi đôi chút.
Hạ Sương Hoa nhíu mày, sắc mặt vô cùng nghiêm trọng:
“Ngay cả chuyện xung hỉ mà em cũng dám nhận à?!”
“Không sao đâu, mệnh tôi cứng mà, làm một lần ‘mẹ đỡ đầu của gốc cây già’ cũng được.”
Phương Dịch buông tay cười cợt:
“Với lại là bà nội tôi định ra hôn ước, tôi tin vào khoa học, mê tín thì có bà nội phụ trách, chắc bà không hại tôi đâu.”
Hạ Sương Hoa cứng họng. Phương Dịch lúc nào cũng thế, chuyện nghiêm trọng đến đâu cô cũng có thể nhẹ nhàng đón nhận, như thể thiếu một dây thần kinh cảnh giác vậy.
Phương Dịch:
“Tôi tò mò là, cái tên phó giáo sư đầu đất đó sẽ bị xử thế nào? Việc hắn làm đúng là xâm phạm quyền riêng tư và tống tiền nhỉ?”
“Chuyện đó không cần em lo.” Chất lỏng trong ly thủy tinh lay động, ánh mắt Hạ Sương Hoa nhìn ra ngoài cửa sổ:
“Rơi vào tay nhà họ Lâm, hắn chết chắc.”
“Thế thì tốt rồi. Chết thật à?”
Hạ Sương Hoa trừng mắt với cô:
“Em nên lo cho mình trước đi. Em nghĩ Lâm Lam sẽ để em tự do sao?”
Tự do.
Phương Dịch lặp lại từ này trong đầu, tự dưng cảm thấy từ đối lập là “nô ɭệ”.
“Tôi không nhận thẻ của họ, họ còn có thể uy hϊếp tôi được sao?”
“Em quá xem thường nhà họ Lâm rồi. Nợ ân tình còn khó trả hơn cả tiền. Họ nhất định sẽ đưa ra điều kiện khiến em không thể từ chối.”
“Còn nữa, em không thấy nhà họ Lâm có gì đó kỳ lạ sao?”
Cô ấy nhìn thẳng vào mắt Phương Dịch, hạ giọng:
“Lâm Thư Tinh không phải con ruột của Lâm Lam.”
“Đấu đá trong giới hào môn còn phức tạp hơn em nghĩ. Tương lai người thừa kế chỉ có một. Em ngàn vạn lần đừng dính vào, không thì chết lúc nào cũng không hay.”
Luật sư có nguồn tin riêng, nhưng tốc độ nắm bắt thông tin của Hạ Sương Hoa vẫn khiến Phương Dịch kinh ngạc.
Cô ấy biết bằng cách nào?
Khi Lâm Thanh Uyển con gái ruột xuất hiện, từng có người nghi ngờ chuyện đổi con hào môn, nhưng khí chất ngạo mạn nửa cười nửa không của Lâm Thư Tinh lại giống Lâm Lam đến kinh ngạc, ai mà nghĩ họ không có quan hệ máu mủ?
Trong nguyên tác, cũng không ghi rõ khi nào cô ấy biết thân phận thật của mình. Đến khi chết, vẫn còn gọi "mẹ" trong tuyệt vọng.
Nghĩ đến đây, lòng ngực Phương Dịch như bị nhồi bông, mềm nhũn đến khó thở.
Hạ Sương Hoa nhận ra sắc mặt cô thay đổi, thở dài:
“Phương Dịch, tôi biết em luôn mang trong mình tinh thần nữ anh hùng, nhưng em phải biết, ở tầng lớp của họ, mỗi bước đi đều có mục đích sâu xa. Dù là một đứa trẻ, em cũng không chơi lại họ đâu. Tôi không muốn em bị lừa.”