Sau Khi Xung Hỉ Cho Đại Tiểu Thư Điên Phê Đoản Mệnh

Chương 12

Phương Dịch vừa nghịch điện thoại, vừa gửi vài tin nhắn. Đột nhiên cô cảm thấy một ánh nhìn nguy hiểm, ngẩng đầu lên thì thấy khuôn mặt nghiêng đầy giận dỗi của Lâm Thư Tinh.

Cô gái hừ mũi một tiếng, giọng nhỏ mà cộc lốc: “Là Hạ Luật đúng không? Quan hệ của hai người tốt thật đấy. Loại hợp đồng này đúng là phải xem kỹ.”

“Ừ ha.” Phương Dịch gật đầu, mãi một lúc mới kịp phản ứng, khó hiểu hỏi: “Sao cô biết? Hai người quen nhau à?”

Cô hoàn toàn chưa hề nói đến họ của luật sư đó.

Hạ Luật Hạ Sương Hoa, truyền kỳ bất bại của văn phòng luật sư hàng đầu.

Phương Dịch vẫn nhớ lần đầu gặp Hạ Sương Hoa.

Khi ấy Hạ Sương Hoa mới tốt nghiệp chưa lâu, mặc sơ mi trắng tinh tươm, luôn ôm tập hồ sơ nghiên cứu, trông còn rất non nớt.

Nhưng trong gọng kính của cô ấy luôn lóe lên ánh sáng một ánh sáng sắc bén, không gì có thể che giấu.

Cô ấy có thể vì một người xa lạ nghèo túng mà ra tòa tranh đấu, vì chính nghĩa mà không ngại lái xe hàng trăm cây số về vùng quê để điều tra phá án.

Thế mà một luật sư bản lĩnh như vậy lại là một “não yêu đương chính hiệu”, bị một tiểu thư thần bí treo lơ lửng suốt ba bốn năm, đến ảnh chụp chung cũng không có cái nào, thậm chí sắp vì đối phương mà bỏ việc, về làm thư ký kim ốc tàng kiều.

Cô ấy là đối tượng nhiệm vụ mà Phương Dịch bị ép buộc phải giúp đỡ để trả nợ điểm tín dụng, và nguyện vọng của cô ấy lần nào cũng xoay quanh tình yêu, thứ mà Phương Dịch hoàn toàn mù tịt.

Hạ Sương Hoa thường thở dài, tự oán tự than: “Thật xót xa cho đóa hồng vì tình mà khổ, ánh trăng trắng nay chẳng còn, đêm ngủ cũng chẳng yên, nỗi buồn trong lòng chẳng ai giải được.”

“Đóa hồng” là biệt danh cô ấy dành cho vị tiểu thư kia.

Phương Dịch chẳng hiểu gì, chỉ nghiêm túc đề nghị: “Khổ thân quá. Uống thuốc ngủ đi.”

Phong cách giao tiếp khác biệt đến vậy mà vẫn có thể phát triển thành bạn bè, hai người ai nói việc nấy, lại có một nét hài hòa kỳ lạ, thỉnh thoảng còn thuyết phục được nhau đôi ba câu.

“Xem như là vậy.” Giọng Lâm Thư Tinh nhàn nhạt: "Cô ta từng kiện nhà họ Lâm, cũng có năng lực đấy.”

“Thật có duyên.”

Lâm Thư Tinh ngẩng đầu: “Ừm, lần đó là lần đầu tiên đội luật sư nhà họ Lâm thua kiện.”

Thì ra là loại duyên như vậy.

Phương Dịch sờ mũi, có chút tò mò: “Là vụ án gì thế?”

Chưa kịp nghe câu trả lời, màn hình điện thoại của Phương Dịch sáng lên trước.

[Hạ Sương Hoa]: Đừng ký.

[Hạ Sương Hoa]: Đừng đồng ý.

Hai câu “đừng” liên tiếp khiến đầu ngón tay Phương Dịch khựng lại. Cô vừa mới mở bàn phím thì cuộc gọi đã tới ngay.

Lâm Thư Tinh chống tay trên giường, ngẩng mắt nhìn cô, cười lạnh: “Hai người thân nhau thật đấy.”

“Alo? Cô còn ở nhà họ Lâm à?” Giọng người phụ nữ lạnh như sương truyền qua điện thoại: "Tôi có chuyện muốn nói.”

Phương Dịch theo phản xạ liếc sang Lâm Thư Tinh: “Ừ.”

“Giờ tôi đến đón cô, gửi địa chỉ cho tôi. Cô nói với nhà họ Lâm là cần cân nhắc, toàn quyền ủy thác cho tôi làm đại diện.”

“Được.”

Phòng ngủ rất yên tĩnh, ngay cả tiếng nước nhỏ giọt cũng nghe rõ ràng, giọng nói của người phụ nữ vang lên rõ mồn một giữa không gian trống rỗng.

Phương Dịch đứng dậy: “Xin lỗi”

Lâm Thư Tinh nhắm mắt, cơ thể chìm sâu vào chiếc gối mềm mại, giọng lạnh lẽo tràn ra khỏi môi: “Không cần cân nhắc hợp đồng nữa.”

Lông mày cô ấy nhíu lại, giọng cũng trầm xuống: “Tôi có bệnh sạch sẽ, mấy chuyện tình cảm dây dưa chịu không nổi. Tôi vừa mới nói rồi mà?”

Tay đang cầm túi của Phương Dịch khựng lại, cô hơi mơ hồ trước sự giận dữ đột ngột của cô gái: “Tôi và cô ấy không có quan hệ gì cả, cô ấy có bạn gái rồi. Cô ấy chỉ là luật sư của tôi thôi.”

Cô ngừng lại một chút, ánh mắt bất giác liếc sang vành tai đang ửng đỏ của Lâm Thư Tinh, giọng dịu xuống: “Tôi cũng đâu có từ chối hôn ước. Chỉ là… với loại hợp đồng này, tôi phải cẩn trọng. Không phải vì cô, mà là vì…”

Chưa kịp nói xong, Lâm Thư Tinh đã úp mặt vào gối, tiếng nói của Phương Dịch cũng biến thành những âm thanh mơ hồ ong ong.

Bàn tay trắng như sứ của cô ấy giơ lên, như nhạc trưởng chỉ huy đàn dây, không kiên nhẫn vẫy vẫy vài cái tượng trưng cho bản nhạc “Mau cút đi”.

Lâm Thư Tinh đường đường là đại tiểu thư chủ động lựa chọn Phương Dịch, đưa ra điều kiện hậu hĩnh, thậm chí còn phá lệ cho cô bước vào không gian riêng tư của mình.

Kết quả thì sao? Cô còn muốn “cân nhắc”?!

Suốt mười tám năm nay, cô ấy luôn là người được ngưỡng mộ, được theo đuổi vậy mà lại bị vấp ở chỗ Phương Dịch, cái người đáng ghét kia.