“Hồ nước tràn đầy, mưa cũng vừa tạnh, bùn đất ven bờ mềm nhão, đâu đâu cũng thấy cá chạch...”
Cuối xuân tháng năm đúng là mùa cá chạch béo nhất. Trên cánh đồng nước, một cô gái béo tầm 15 - 16 tuổi xắn cao ống quần, vừa hát khẽ một điệu dân ca vừa tìm kiếm cá chạch giữa đám bùn lầy.
Bên cạnh là thùng nhựa đặt trên đất. Mấy con cá chạch bên trong đang nhảy loạn xạ, làm nước bắn ra tung tóe.
Bên bờ ruộng, một bà thím đội nón rơm gọi lớn:
“Châu Châu, dì Ngô gọi con về ăn cơm đấy!”
“Được rồi.”
Viên Như Châu lập tức cầm thùng nhựa lên, bước ra khỏi ruộng đi dọc theo con đường nhỏ ven bờ ruộng.
Trên con đường nhỏ nở đầy hoa dại, những bông hoa lấp lánh như những vì sao rải trên nền cỏ xanh ngát. Sắc hoa rực rỡ muôn màu, tỏa ra hương thơm ngào ngạt.
Dẫm bước trên con đường đầy hương hoa, Viên Như Châu vội vã bước về nhà. Vượt qua một đoạn dốc dài bên sườn núi, cô dừng lại thở dốc.
Mới leo được một đoạn thôi mà cô đã thở hổn hển, gương mặt Viên Như Châu lộ vẻ bất lực, thân thể của nguyên chủ thực sự quá béo.
Cô thở dài một hơi lau mồ hôi trên trán. Thật ra cô không phải là Viên Như Châu thực sự. Cô vốn là một cô nhi, vì một tai nạn ngoài ý muốn mà xuyên không về cổ đại, trở thành đệ tử của một ngự trù danh tiếng.
Sau nhiều năm học nghề, khi vừa được sư phụ chọn làm người kế nghiệp thì hai ngày trước cô lại bất ngờ xuyên trở về hiện đại, nhập vào thân xác của một cô gái trùng tên trùng họ với mình.
Nguyên thân có vẻ ngoài khá giống cô, cũng là gương mặt tròn trịa, đôi mắt to nhưng thân thể chính là quá béo. Ước chừng khoảng 160 cân, nặng hơn thân thể trước kia của cô đến 60 cân.
Cô ấy vốn là con gái ruột của một gia đình giàu có, nhưng lúc sinh ra đã bị người ta ôm nhầm. Mãi đến hai tháng trước, cha mẹ ruột mới tìm lại được cô.
Cô ấy mập mạp, hiền lành nhút nhát hay tự ti, thành tích yếu kém đến mức ngay cả kỳ thi cao trung cũng không thi đậu. So với thiên kim giả bị nhầm thành con ruột, lớn lên xinh đẹp lại học giỏi, còn biết múa ba lê thì thật sự chẳng thể sánh bằng. Vì vậy, cả cha mẹ ruột lẫn cha mẹ nuôi đều muốn giành lấy thiên kim giả làm con gái.
Dù cha mẹ ruột chưa từng nói là không cần cô ấy, nhưng sự lạnh nhạt và xa cách của họ cô ấy cảm nhận được rất rõ ràng. Việc họ ra mặt bảo vệ thiên kim giả, càng khiến trái tim cô ấy tổn thương sâu sắc. Cuối cùng vì quá đau lòng, cô ấy đã quyết định cắt đứt quan hệ với họ.
Không còn nơi nương tựa, cô ấy được dì Ngô đưa về nuôi. Dì Ngô là dì ruột của thiên kim giả, tuy biết cô ấy không phải cháu ruột của mình, nhưng vẫn tốt bụng mà đón cô ấy về nhà chăm sóc.
Nhà Dì Ngô ở thôn Thanh Hà, một vùng quê nghèo. Viên Như Châu đưa mắt nhìn về phía sườn núi phủ đầy cây xanh và con sông nhỏ xa xa, nơi có ánh nước lấp lánh trên sông. Dù là thôn nghèo nhưng lại tựa núi kề sông, non xanh nước biếc, phong cảnh yên bình mang lại cảm giác thư thái an nhàn.
Kéo mình ra khỏi dòng suy nghĩ xa xăm, hơi thở cũng dần ổn định lại Viên Như Châu tiếp tục bước về phía trước.
Con đường nhỏ uốn lượn giữa cánh đồng hoa dại nở rộ dẫn lối đến gốc cây hòe cổ thụ. Dưới gốc cây hòe già là mấy căn nhà nhỏ, có cái cao cái thấp cũ kỹ nhưng lại mang nét mộc mạc. Lúc này từng nhà đã bắt đầu bốc lên làn khói bếp.
“Hồ nước tràn đầy, mưa cũng vừa tạnh...”
Viên Như Châu vừa xách thùng cá chạch vừa khe khẽ hát, chậm rãi bước vào làn khói bếp mơ hồ.
Cô nhanh chóng đến một căn nhà nhỏ lợp ngói tường đất, quanh nhà trồng trúc, phía trước là hàng rào tre có một con suối nhỏ chảy qua. Ánh nắng hoàng hôn nhuộm mặt nước thành sắc hồng, khiến dòng suối như được phủ một lớp lụa đào óng ánh.
Viên Như Châu đặt xô xuống, chân mang đôi giầy xăng đan lội xuống dòng suối, nước ngập qua giày liền lan ra từng vòng sóng lăn tăn màu hồng nhạt. Làn nước mát lạnh len lỏi, rửa trôi lớp bùn đất bám trên chân cô.
Bùn bị khuấy lên rồi trôi theo dòng suối, nhưng chẳng thể làm vẩn đυ.c làn nước trong veo. Chỉ một lát sau, mọi thứ lại tan biến, trả lại vẻ tinh khiết ban đầu.