"Thôi vậy, ăn sáng trước đã." Du Tố gập tờ báo lại. "Trên bàn có canh trứng và bánh nướng, tôi..."
Lời còn chưa dứt đã thấy đứa nhỏ này quay người đi thẳng về phía cửa ra vào.
Cánh cửa vừa mới kéo ra, cậu đã bị Du Tố kéo tay lại từ phía sau.
"Này này, cậu còn chưa tỉnh rượu à? Đây là cửa lớn đấy, phòng ăn ở..." Du Tố đưa tay chỉ về phía phòng ăn, nhưng Ngu Kiệt bất ngờ hất mạnh tay anh ra, tiếp tục đi ra ngoài.
Lúc này Du Tố mới nhận ra người ta không phải không biết phòng ăn ở đâu, mà là muốn đi, chỉ đơn giản là muốn đi.
Anh hơi cạn lời, nhưng lại thấy buồn cười.
"...Đã muốn đi thì chí ít cũng mang giày chứ?"
Sau lưng vang lên giọng nói rõ ràng là trêu chọc, nhưng không hề có chút châm chọc nào, khiến Ngu Kiệt khựng bước. Ánh mắt cậu rơi xuống đôi chân trần của mình, cảm giác phẫn nộ, tuyệt vọng, mất phương hướng trào dâng nghẹn nơi ngực khiến cậu muốn khóc.
Ngu Kiệt xoay người, nhìn vào đôi mắt trong veo đầy tình ý bẩm sinh kia. Cậu bất ngờ túm lấy cổ áo bông mềm mại của người kia, kéo mạnh anh đến trước mặt.
Bàn tay trái đang nắm chặt cổ áo Du Tố siết đến trắng bệch cả khớp xương. Có một khoảnh khắc, thậm chí Ngu Kiệt nghĩ rằng nếu tự tay kết liễu người này, có lẽ cũng không đến mức tệ hại lắm, anh sẽ mãi mãi là của mình cậu.
Cậu hơi nghiêng người, ghé môi sát tai anh, giọng run run vì phẫn nộ: "...Không phải đã quên tôi rồi sao? Hửm? Không phải... muốn chia tay rồi à?" Giọng lạnh lẽo nhưng cuối câu lại như mang theo nụ cười kỳ dị khiến người rợn gáy: "Vậy thì, con mẹ nó anh đừng có quản tôi nữa?"
Cậu gào lên giận dữ, hung hăng đẩy mạnh Du Tố ra, để nguyên áo quần xộc xệch, chân trần rời đi.
--
"Sao đột nhiên sếp lại bảo tôi điều tra Tiểu Ngu vậy?" Thư ký tròn mắt ngạc nhiên.
Du Tố sững người, rồi tựa lưng vào ghế, nhìn thư ký: "...Tiểu Ngư? Cậu quen cậu ta à?"
Thư ký cười, "Anh sao lại…, cậu ấy làm ở nhà hàng chúng ta gần nửa năm rồi mà, chuyện của năm ngoái thôi, anh không nhớ à?"
Du Tố cười gượng, "Ừ, tôi không nhớ rõ nữa."
Thư ký khựng lại, ánh mắt nhìn anh có chút phức tạp nhưng không hỏi gì thêm, chỉ nói: "Lúc đó anh còn thích cậu ấy lắm đấy."
Thích sao? Du Tố đưa tay xoa nhẹ môi mình.
...
Buổi sáng ký hợp đồng xong, cũng hẹn ăn tối với tổng giám đốc công ty du lịch rồi, anh bận rộn một hồi cũng đến trưa. Anh đậy nắp bút, định xuống nhà hàng xem thử.
Nhà hàng của Du Tố có tổng cộng sáu tầng: tầng một là sảnh lớn và khu bàn lẻ, tầng hai đến năm là các phòng riêng, tầng sáu là văn phòng và phòng họp của anh, còn có phòng nghỉ cho nhân viên.
Vừa xuống đến tầng năm, tổ trưởng ở đây báo: tổng giám đốc ngân hàng XX đang đãi khách ở phòng "Mai Hương Các".
Mắt Du Tố sáng lên: "Tổng giám đốc Đỗ tới rồi? Mang rượu lên chưa?"
"Lên rồi ạ, hai chai rượu quý Lại Mao."
Du Tố gật đầu, loại này giá hơn bảy ngàn, không tính là đắt đỏ, cũng không bị ai soi mói bắt bẻ gì, mặt mũi vẫn có.
"Lấy hai cái ly qua đây, vào kính một ly."
Người trong nhà hàng của Du Tố tuy không đông, nhưng đều từng làm văn phòng ở các công ty lớn. Những nhân vật máu mặt, họ đều nắm rõ như lòng bàn tay, ai thích uống rượu gì, ai sĩ diện, ai mê gái...
Khách hàng lớn tới, tặng một chai rượu tốt, đích thân Du Tố sang chúc rượu, mối quan hệ cứ thế mà thành thôi.