Anh không nhìn cô, sống lưng vốn thẳng tắp hơi khom xuống, như vậy cơn đau thắt ở ngực mới không quá rõ ràng.
Hồi lâu, anh chậm rãi đỏ mắt, khàn khàn mở miệng.
"Đây là, ý gì..."
Bàn Xu không trả lời anh chỉ khẽ hỏi một câu: "Ngọc bội của anh đâu?"
Nực cười, sao cô có thể bỏ qua cơ hội này để đâm vào tim Tống Từ chứ!
Sắc mặt Tống Từ lập tức trắng bệch.
Đột nhiên nhớ ra, anh thờ ơ mà tặng miếng ngọc bội này cho Diệp Nghi rồi...
Là Diệp Nghi thấy miếng ngọc bội kia đẹp, nên anh, anh tùy tiện tặng cho Diệp Nghi rồi...
Bàn Xu khẽ cong môi, dùng giọng điệu hiểu rõ nói: "Em biết mà, Tống Từ."
Trong nháy mắt tim Tống Từ đau nhói, vết thương trên ngực dần lớn hơn, toàn thân lạnh lẽo.
Anh muốn biện minh, há miệng nhưng không biết nói gì.
"...Anh ta là ai?" Tống Từ khẽ hỏi.
Tống Từ bị Bàn Xu dùng ánh mắt yêu thương nhìn mười mấy năm sao có thể không nhận ra ánh mắt yêu thương dành cho người khác trong đáy mắt Bàn Xu lúc này?
Trên thế giới này không ai hiểu rõ hơn anh, Bàn Xu khi thật lòng yêu một người sẽ như thế nào.
"Điều đó không quan trọng, quan trọng là cuối cùng anh cũng có thể theo đuổi hạnh phúc của riêng mình rồi, anh yêu cô Diệp đó đúng không, em sẽ chúc phúc cho hai người."
Bàn Xu khẽ thở dài, giọng điệu dịu dàng nhưng lại như một con dao sắc nhọn đâm mạnh vào tim Tống Từ, anh thậm chí không thở nổi, không thể hô hấp.
Anh khẩn thiết nhìn chằm chằm đôi mắt dịu dàng đa tình kia nhưng lại không thể tìm thấy sự quen thuộc, cái loại tình yêu nồng nhiệt như có thể đốt cháy mọi thứ.
Người đàn ông bối rối lắc đầu: "Không, Bàn Xu, Anh... Anh không yêu Diệp Nghi nữa... Đừng hủy hôn, anh không cho phép!"
"Đây là chìa khóa biệt thự, từ hôm nay trở đi, anh Tống Từ, anh tự do rồi." Cô đầy hạnh phúc mơ ước tương lai: "Bây giờ em mới biết cảm giác được yêu thương tốt đẹp như thế nào, anh Tống Từ sẽ chúc phúc cho chúng em chứ?"
Chúc phúc?
Tống Từ phát hiện mình ngay cả việc nhìn cô đứng cạnh người đàn ông khác cũng không thể chịu đựng được, làm sao có thể chúc phúc cho cô?
Cổ tay thon thay trắng như tuyết bị một bàn tay nóng rực nắm chặt.
Trời đất quay cuồng, Bàn Xu bị ép vào bức tường lạnh lẽo cứng rắn, đôi mắt đen lạnh lẽo của người đàn ông như chim ưng nhìn chằm chằm cô.
"Em muốn ở bên người đàn ông khác, trừ khi anh chết."
Giọng anh hung ác, ngón tay thô ráp chà xát lên má mềm mại của Bàn Xu cho đến khi chạm vào chất lỏng ấm nóng nào đó, ngón tay anh run lên, nóng đến mức tim cũng muốn quặn thắt lại.