Nếu thật sự so đo một chút, hiện tại Bàn thị dưới tay Bàn Tự phát triển quy mô còn lớn mạnh hơn gấp mấy lần, nhà họ Tống thật sự là nhờ vào chút thích hư vô mờ mịt của Bàn Xu đối với Tống Từ mới dần dần phát triển lên được.
Đây cũng là một trong những lý do Tống Từ không thích nguyên chủ.
Không người đàn ông nào muốn bị nói là ăn bám.
Những thứ vốn dĩ được giấu kín vì câu nói của Diệp Nghi mà lại bị đưa ra ánh sáng, những người như Trần Hồ vốn còn thấy cô gái Diệp Nghi này khá đơn thuần đáng yêu, lúc này ánh mắt lập tức thay đổi!
"Giang Cận..." Diệp Nghi vô thức cầu khẩn nhìn thiếu niên.
Giang Cận thở dài, cậu nhìn đại tiểu thư mặc váy đen dài kiêu ngạo: "Xin lỗi, tôi thay chị mình xin lỗi chị."
Bàn Xu liếc nhìn Diệp Nghi sắc mặt khó coi, vẻ mặt cô nhàn nhạt: "Không cần, lần sau đừng nói sai nữa là được."
Giây tiếp theo, cô ác ý nhướng mày: "Dù sao, tính tôi cũng không tốt lắm đâu."
Bùi Duật Chu đứng bên cạnh, đầu lưỡi khẽ chạm vào hàm trên, đáy mắt thoáng qua một nụ cười.
"Về nhé? Tôi đưa cô nha?" Anh tiến lên một bước, không dấu vết đi bên cạnh Bàn Xu, giữ khoảng cách mờ ám nhưng không khiến người ta phản cảm.
"Bùi Duật Chu!"
Diệp Nghi không thể tin nổi nhỏ giọng gọi tên anh.
Sao lại thế này... Rõ ràng A Chu thích cô ta, tại sao lại xích lại gần người phụ nữ Bàn Xu kia?
Trần Hồ nhìn chằm chằm bóng dáng yểu điệu kia, buồn bực nói một câu: "Người phụ nữ như Bàn Xu, ai mà không thích chứ, xuỳ, đời này ông đây hết cơ hội rồi."
Diệp Nghi nghe xong không hiểu sao lại cảm thấy khó chịu, cô ta không thích giọng điệu nâng Bàn Xu lên cao như vậy của người khác.
Người phụ nữ kia có gì tốt chứ, rõ ràng chiếm vị trí vị hôn thê của A Từ rồi lại còn muốn tiến gần A Chu như vậy, lẳиɠ ɭơ như thế, có gì đáng để người khác thích chứ?
Giang Cận chống tay lên xe lăn, trầm ngâm nhìn bóng lưng hai người càng lúc càng đi xa.
...
"Anh không quản Diệp Nghi nữa à?" Bàn Xu cài dây an toàn, lơ đãng liếc nhìn Bùi Duật Chu đang ngồi ở ghế lái.
Bùi Duật Chu người này, nhìn tướng mạo đã biết là một kẻ ăn chơi, đôi mắt đào hoa đa tình, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng đỏ như muốn chảy máu, da trắng lạnh thuộc kiểu đẹp trai cặn bã.
Nhưng sự lạnh lùng trong xương cốt anh vô tình lộ ra cũng khiến người ta nghiện.
Người đàn ông không khởi động xe mà ngậm điếu thuốc, anh lại lấy bật lửa kim loại từ hộp đồ, cúi đầu dùng tay che chắn để châm thuốc.
Trong nháy mắt khói mù mịt, anh tặc lưỡi một tiếng: "Em trai cô ấy ở đó mà."
Bàn Xu nhíu mày, đưa tay mở cửa sổ xe.
Nhận thấy động tác mở cửa sổ của Bàn Xu, ngón tay Bùi Duật Chu khựng lại: "Không thích mùi thuốc lá?"
"Ừm.”
Bàn Xu nhàn nhạt đáp một tiếng.
Bùi Duật Chu nhướng mày, không nói gì, tùy tiện dập tắt tàn thuốc đỏ rực, động tác lưu loát đánh tay lái.
"Đã tìm được Tống Từ chưa?"