Bàn Xu nghi ngờ nhìn Bàn Tự, Bàn Tự nóng nảy, sợ cô hiểu lầm cũng không kịp giữ vẻ kiêu căng tự phụ: "Xu Xu, anh và cô ta không quen, hồi cấp ba gặp nhau vài lần thôi, chưa nói được mấy câu..."
Nói đến cuối, một người đàn ông cao lớn vậy mà có chút tủi thân.
Thấy Diệp Nghi muốn tiến lên, Bàn Tự vội vàng lùi lại ba bước như đang tránh tà: "Xu Xu, em tin anh."
Bàn Xu buồn cười, cô khoác tay Bàn Tự, nũng nịu lắc lắc: "Em tin anh."
"Ừm."
Bàn Tự lại khôi phục vẻ lạnh nhạt kiềm chế, chỉ là khóe miệng lại không kìm được mà nhếch lên.
Người tinh mắt vừa nhìn đã biết Bàn Tự đang bênh vực ai, ai ở đây chẳng là người tinh ranh, vài ba câu cũng hùa theo.
"Tổng giám đốc Bàn và em gái quan hệ thật tốt."
"Đúng vậy, hơn nữa đúng là trăm nghe không bằng một thấy, tiểu thư Bàn lớn lên xinh đẹp quá!"
"Ấy da ấy da, tiểu thư Bàn thật xinh đẹp! Cậu Tống thật có phúc!"
Đôi môi đỏ thắm của thiếu nữ khẽ cong lên, đôi mắt trong veo không chứa đựng cảm xúc dư thừa, từ trên cao liếc nhìn Bùi Duật Chu một cái, cười khẩy: "Tôi còn không thèm bắt nạt cô ta."
Lúc này vẻ kiêu ngạo trong cốt tủy của thiếu nữ mới hoàn toàn lộ ra, khiến người ta không khỏi tự ti mặc cảm.
Diệp Nghi có chút bất an cắn môi, cô ta luôn cảm thấy có gì đó thay đổi, hình như... hình như không nên như vậy, cô ta kéo kéo tay áo Bùi Duật Chu, cẩn thận gọi anh: "A Chu, cô ta..."
Nên nói gì đây, trong lòng Diệp Nghi có chút rối loạn, cô ta muốn nói rằng cô Bàn kia bắt nạt cô ta.
Như vậy A Chu sẽ giúp cô ta ra mặt, A Từ biết chuyện, nhất định cũng sẽ giúp cô ta trừng phạt cô Bàn này.
Nhưng lúc này cô ta lại không dám nói như vậy.
Bùi Duật Chu ngậm điếu thuốc, cúi mắt nhìn đôi mày hơi nhíu lại có chút bất lực của Diệp Nghi, vẻ mặt dịu dàng hơn vài phần: "Đừng sợ."
Anh lại ngước mắt lên, giấu rất kỹ sự kinh diễm dành cho Bàn Xu trong đáy mắt, cũng không biết là vì tâm lý gì, anh hỏi: "Cô có biết Tống Từ đi đâu không?"
"Tôi biết thế nào được." Đôi mắt Bàn Xu đảo quanh mang theo vẻ quyến rũ khiến người ta tê dại cả người: "Muốn hỏi thì cũng nên hỏi cô Diệp đây mới đúng."
Điều khiến Bùi Duật Chu bất ngờ là, từ đôi mắt của Bàn Xu vậy mà không nhìn ra bao nhiêu sự yêu thích dành cho Tống Từ nữa.
Nếu nói ai biết Bàn Xu yêu Tống Từ đến mức nào thì Bùi Duật Chu tuyệt đối có tư cách nói.
Dù sao ba người cũng coi như lớn lên cùng nhau, Bùi Duật Chu gần như chứng kiến tình yêu đơn phương đến cực đoan của Bàn Xu dành cho Tống Từ.
Anh lười biếng cong môi, nâng ly rượu cao lên: "Chúc mừng cô thoát khỏi bể khổ rồi."
Câu này nói không rõ ràng nhưng cũng không khó hiểu.
Bàn Xu nhướng mày, không nói gì, cũng nâng ly lên rồi xoay người rời đi.
Vạt váy rủ xuống tung bay trong không trung thành một đường cong tuyệt đẹp, trong không khí dường như thoáng chốc tràn ngập hương đào ngọt ngào trên người thiếu nữ, Bùi Duật Chu hơi thất thần.