Xuyên Nhanh: Nữ Chính Liều Mạng Để Happy Ending

Thế giới 1 - Chương 7

Có lẽ là không muốn khóc thành tiếng, cô khẽ nức nở, vai rụt lại thành một cục giống như một con cáo con vừa sinh ra chỉ biết lặng lẽ rơi lệ.

Có lẽ anh đã đoán được điều gì đó, vì vậy có chút bực bội.

"Em là đại tiểu thư nhà họ Bàn, là em gái của Bàn Tự anh, ai dám khiến em chịu uất ức?"

Thấy cô khóc đến đáng thương, Bàn Tự có chút bất lực: "Bàn Xu, tất cả đều là do con tự chuốc lấy."

Bàn Xu chậm rãi ngồi xổm xuống, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn trắng sứ đầy nước mắt lên.

"Anh ơi, em không muốn thích Tống Từ nữa... Em mệt mỏi quá anh ơi... Em một chút, một chút cũng không muốn thích anh ta nữa."

Khóc đến mức quản gia Lâm và dì Xuân đều đau lòng.

"Đại tiểu thư nghĩ thông suốt là tốt rồi."

"Đúng vậy đúng vậy..."

Bàn Tự bất đắc dĩ thở dài: "Như vậy cũng tốt, Tống Từ không hợp với em, hôm nào anh sẽ bàn với bác Tống và bác gái Tống để hủy hôn."

Bàn Xu nức nở lắc đầu.

"Không được đâu anh ơi, như vậy, như vậy em thiệt thòi quá... Em thích Tống Từ 15 năm rồi, từ năm 8 tuổi đã bắt đầu thích, dựa vào cái gì mà em phải nhường đường cho Tống Từ và Diệp Nghi, em nhất định phải... Nhất định phải gây khó dễ cho bọn họ hu hu hu..."

Bàn Tự chỉ coi cô là trẻ con, bật cười: "Tùy em."

Nếu nói ban đầu Bàn Tự còn chưa tin lắm, thì sau này thấy Bàn Xu hơn một tháng đều ngoan ngoãn ở nhà, Bàn Tự lúc này mới yên tâm.

Ánh mắt anh rơi vào người thiếu nữ đang dựa vào thành ghế bên ban công nhắm mắt nghỉ ngơi: "Xu Xu."

Thiếu nữ mở đôi mắt màu nâu trà, trong mắt còn vương chút hơi nước vừa tỉnh ngủ, khi lơ đãng lướt qua anh, nửa người anh như tê dại.

Bàn Tự không khỏi thất thần, luôn cảm thấy hơn một tháng này cô đã xinh đẹp hơn rất nhiều.

Rõ ràng ngũ quan không thay đổi gì nhưng lại khiến người ta cảm nhận được rằng cô trở nên xinh đẹp quyến rũ hơn.

Bàn Xu đương nhiên cũng nhận ra sự thay đổi này, cô đã hỏi hệ thống.

Hệ thống giải thích là, theo sự dung hợp giữa cơ thể của nguyên chủ và linh hồn của Bàn Xu, dung mạo cũng sẽ dần dần tiến gần hơn đến vẻ ngoài vốn có của Bàn Xu.

"Tống Từ hình như mất tích rồi."

"Vậy sao."

Bàn Xu ngáp một cái, nhà họ Tống giờ mới phát hiện Tống Từ mất tích, đúng là chậm chạp.

Thấy Bàn Xu không hề có vẻ lo lắng đau buồn, Bàn Tự yên tâm cong môi: "Ngày mai đi dự tiệc với anh."

"Vâng ạ, anh."