Tống Từ kinh hãi nhận ra vậy mà anh lại có phản ứng với người phụ nữ này!
"Mau thả tôi ra, Bàn Xu!"
Bàn Xu nghiêng người tới phía trước, lả lơi nâng cằm anh.
Hơi thở ấm nóng mờ ám quấn quýt, từ miệng cô bật ra một tiếng cười khẽ khó nhận ra: "Suỵt, tôi không thích giọng điệu ra lệnh như vậy của anh.”
Vẻ mặt cô lạnh đi vài phần, khóe miệng vẫn còn vương chút ý cười ấm áp.
"Ngoan, cầu xin tôi như một con chó, tôi sẽ thả anh ra."
Kiêu ngạo như Tống Từ, cả đời này anh nào đã bị người ta đối xử thô bạo như vậy bao giờ?
"Bàn Xu, đừng ép tôi ghét cô!"
Mặt anh tái mét nghiến răng nghiến lợi từng chữ một như muốn nuốt sống cô.
Bàn Xu nhập vai rất nhanh.
Trong chớp mắt cô đã biến thành nguyên chủ yêu Tống Từ đến mức hèn mọn.
Bàn Xu cụp mắt xuống, khóe mắt hơi đỏ, khuôn mặt tinh xảo trắng bệch yếu ớt, tình cảm sâu nặng trong mắt dường như muốn nhấn chìm người ta: "Như vậy, anh cũng không chịu yêu em ư?"
Tống Từ khẽ ngẩn người, vài giây sau giọng anh vô thức dịu đi một chút: "Người tôi yêu chỉ có Diệp Nghi, Bàn Xu, tình cảm không thể cưỡng cầu, tôi sẽ coi cô như em gái mà yêu thương..."
"Đủ rồi!"
Bàn Xu lớn tiếng cắt ngang anh, đôi mắt quyến rũ ướt nước mắt, cô nghẹn ngào: "Vậy em thà không cần tình yêu của anh."
Tống Từ nhắm mắt lại, thái độ lạnh nhạt: "Cô đúng thật là một kẻ điên."
"Đúng vậy anh Tống Từ, em yêu anh mười mấy năm, em đã sớm phát điên trong suốt mười mấy năm yêu anh ở trong bóng tối này rồi, nhưng anh không chịu cứu em ra."
Cô khẽ cười: "Vậy anh cứ ở một mình cho tốt đi, khi nào anh chịu yêu em thì em sẽ thả anh ra, thế nào? Anh Tống Từ?"
Bàn Xu không có kiên nhẫn để dây dưa với loại đàn ông kiêu ngạo như Tống Từ, cách đơn giản thô bạo nhất là nhốt anh ta đến khi phòng tuyến tâm lý sụp đổ, cô sẽ thành công.
Hệ thống nhàn nhạt nói: [Cô làm vậy Tống Từ sẽ không yêu cô đâu, cô biết hậu quả của việc nhiệm vụ thất bại mà.]
[Sao cậu biết anh ta sẽ không?] Bàn Xu ngâm mình trong bồn tắm, nhắm mắt lười biếng nói một câu, cũng không biết là chắc chắn hay chỉ nói bừa: [Anh ta sẽ yêu tôi.]
[Cậu đã chọn tôi rồi thì nên tin tưởng tôi.]
[Ừm.]
Từ cách bài trí phòng của nguyên chủ có thể thấy người nhà họ Bàn rất yêu thương nguyên chủ.
Mà nguyên chủ ban đầu cũng là một tiểu thư khuê các thông minh ngoan ngoãn, xinh đẹp tao nhã, nếu không phải cô yêu Tống Từ đến mức đánh mất chính mình thì cô cũng không đến nỗi có kết cục bi thảm như vậy.