Nói Một Đằng, Làm Một Nẻo

Chương 1

Kinh thành náo nhiệt, phố xá đông đúc, tiểu thương gánh hàng rong rao bán khắp nơi.

Một cỗ xe ngựa chạy ngang qua, dừng lại trước Tùng Hạc Lâu. Tiểu tư nói vài câu với người bên trong rồi vội vã bước vào Tùng Hạc Lâu, chẳng mấy chốc đã mang ra một hộp thức ăn tinh xảo, đưa vào trong xe.

Người qua đường đều liếc nhìn cỗ xe ngựa này, trên thân xe có in một chữ "Thẩm".

"Là xe ngựa của nhà Thẩm Thái phó." Có người nói nhỏ: "Chắc lại là Nhị công tử nhà họ, giờ Thẩm Nhị công tử này ở kinh thành đúng là nhân vật nóng bỏng tay, danh tiếng còn vượt xa Thẩm Đại công tử năm xưa."

"Chỉ là kẻ nịnh hót quyền thế, bội tín vong nghĩa mà thôi." Một người khác xen vào.

"Thôi đừng nói nữa, không muốn giữ mạng nhỏ nữa sao?" Người ban nãy vội bịt miệng kẻ kia lại, hạ giọng: "Nếu để Thẩm Nhị này nghe được, chỉ sợ mạng nhỏ khó giữ!"

Mọi người xung quanh đưa mắt nhìn nhau, không dám nhắc thêm nửa lời không hay về người trong xe ngựa nữa.

Mà người trong xe lại như chẳng hề nghe thấy gì. Hắn vận một bộ trường bào màu xanh, cổ tay áo thêu hình lá trúc, dung mạo thanh tú, mày mắt chứa ý cười, trông đúng là phong thái của một công tử thanh nhã. Nhưng chỉ những người quen biết mới hay tâm tính kẻ này thực chất ra sao.

"Nhị công tử, những kẻ đó ăn nói thật khó nghe." Tiểu tư đi theo tất nhiên cũng nghe thấy lời bàn tán, bất bình nói: "Đại công tử có cái tốt của Đại công tử, Nhị công tử cũng có cái hay của Nhị công tử, hà tất phải hạ thấp ngài để khen Đại công tử."

"Được rồi." Vị công tử thanh nhã kia thờ ơ nghịch chén trà, chậm rãi nói: "Đại ca đã chết rồi, hà tất phải so đo với người chết."

Hắn giơ tay vén tấm rèm che bên cạnh lên, nhướng mắt, trong ánh nhìn thoáng một chút lạnh nhạt khó tả.

Thuộc hạ đi theo hắn không ai hé răng nửa lời, đều cúi đầu rảo bước. Mãi đến khi tới một trạch viện ở ngoại ô, xe ngựa mới dừng lại. Tiểu tư lập tức tiến lên vén rèm, cẩn thận nói: "Công tử cẩn thận."

Người nọ lúc này mới xuống xe, mắt hắn nhìn vào trạch viện, thuận tay nhận lấy hộp thức ăn tiểu tư đưa tới.

Người này chính là Nhị công tử tai tiếng lẫy lừng khắp kinh thành của nhà Thẩm Thái phó – Thẩm Từ.

Có điều, khác đại ca Thẩm Thi của hắn là bậc khiêm khiêm quân tử, ôn nhuận như ngọc, lý do hắn nổi danh là vì tiếng xấu vang xa, cấu kết với đương kim Lục hoàng tử, cùng nhau vu oan giá họa Thái tử, dùng thủ đoạn chẳng mấy quang minh để leo lên vị trí hiện tại.

Trạch viện này là tư trạch của hắn. Chỉ cần hắn còn ở kinh thành, ngày nào cũng như ngày nào, hắn sẽ đến Tùng Hạc Lâu lấy một hộp bánh ngọt, sau đó mang đến trạch viện này. Bởi vì nơi đây có người mà hắn ngày đêm mong nhớ.

Từ cổng lớn vào đến sân, hắn đi một mạch, mãi đến khi thấy một người đang ngồi trên ghế mây, gương mặt vốn lạnh lùng mới thoáng nét cười. Hắn cẩn thận đặt hộp bánh ngọt trong tay lên bàn, nói: “Hôm nay Tùng Hạc Lâu có món điểm tâm mới ra, nghe nói làm từ lá trà. Ngươi vừa thích thưởng trà, lại thích ăn mấy thứ này, hẳn là rất hợp khẩu vị của ngươi, ta…”

“Ừm.” Người trên ghế mây lấy sách che mặt, dù Thẩm Từ nói nhiều như vậy, y cũng chỉ thờ ơ đáp một tiếng.

Sắc mặt Thẩm Từ hơi cứng lại, đáy mắt hắn lóe lên một tia không vui, nhưng vẫn giữ nụ cười trên môi, chậm rãi bước đến bên cạnh người nọ, nói: “Ngày xuân gió lớn, sao lại mở cửa sổ?”

Nói xong, hắn định đóng cánh cửa sổ nhỏ lại, nhưng vừa quay đầu đã bắt gặp ánh mắt lạnh băng của người phía sau. Tay Thẩm Từ đang vươn ra hơi khựng lại, trên mặt thoáng vẻ khó xử khó thấy, hắn rụt tay về, nói: “Nếu ngươi muốn thoáng khí, chúng ta cũng có thể…”

“Nói xong chưa?” Người trên ghế mây hạ sách xuống, ngọc quan cài tóc, dù chỉ vận bạch y giản dị nhất cũng khó che đi khí chất thiên hoàng quý tộc trên người. Y hơi liếc mắt nhìn Thẩm Từ, ánh mắt như nhìn con kiến hôi thấp kém nhất, đầy thờ ơ nói: “Ngươi ra ngoài, mang cả những thứ này đi.”

Nếu có người đứng ở đây, chắc chắn sẽ kinh ngạc vô cùng, bởi vì người này chính là Phế Thái tử Sở Huyền Tranh!

“…” Thẩm Từ đứng yên tại chỗ không động đậy.

“Giận rồi sao?” Dường như Sở Huyền Tranh đã liệu trước phản ứng này của đối phương, chẳng hề ngạc nhiên, thậm chí đến một ánh mắt cũng lười ban cho hắn, chỉ cười khẩy một tiếng nói: “Ngày nào cũng đến đây một lần thế này, nhìn người khác nói ra nói vào, ngươi thấy hả hê lắm sao?”

“Ba năm rồi.” Nếu là thường ngày, Thẩm Từ đã thẳng thừng phẩy tay áo bỏ đi, nhưng lần này hắn không làm vậy, chỉ lấy một chiếc ghế nhỏ ngồi xuống bên cạnh Sở Huyền Tranh. Hắn nói: “Ngươi vẫn còn nghĩ đến đại ca ta sao? Rốt cuộc y có điểm nào tốt, đáng để ngươi nhớ thương suốt ba năm ròng.”