Xuyên Về TN 60: Nữ Đại Lực Bận Bịu Trồng Rau Trên Hải Đảo

Chương 8

Ông nội Lâm thấy thái độ của lãnh đạo bộ đội tốt như vậy, cũng bớt căng thẳng: "Không sao, nếu không phải vì một số lời đồn đại, chúng tôi tuyệt đối sẽ không đến tìm bộ đội, thật sự là không còn cách nào khác."

Tiếu Triều Dương nhận ra là có chuyện đã xảy ra!

Cũng đúng, tuy rằng lúc đó anh ta không có mặt ở hiện trường, nhưng sau đó nghe chiến sĩ trở về kể lại, kiểu hô hấp nhân tạo miệng đối miệng như vậy, bị đồn đại cũng không có gì lạ.

"Đồng hương, ông xem, trời nắng to thế này, hay là chúng ta vào trong nói chuyện kỹ hơn." Tiếu Triều Dương mời ông nội Lâm vào văn phòng.

"Được, tôi nghe theo cậu." Ông nội Lâm đến là để giải quyết vấn đề, ở đâu nói cũng như nhau, ông tin tưởng vào phẩm chất của quân giải phóng.

Đăng ký ở phòng bảo vệ xong, Tiếu Triều Dương đưa ông nội Lâm đến văn phòng của mình.

"Đồng hương, mời ông uống nước." Tiếu Triều Dương dùng chiếc cốc tráng men rót một cốc nước, đặt trước mặt ông nội Lâm.

"Cảm ơn cậu nhiều, vậy tôi xin nói thẳng." Ông nội Lâm nghĩ nói xong việc còn phải về làm việc nữa.

"Ông cứ nói, ông cứ nói..." Tiếu Triều Dương cũng nhìn ra, ông cụ không phải là người dài dòng.

"Tôi là người của đội 1 ở Hải Đảo, người cứu người là cháu gái tôi, Lâm Bảo Ny. Vốn dĩ cứu người là việc tốt, nhưng vì cách cứu người, bây giờ toàn bộ Hải Đảo, thậm chí cả những đảo lân cận đều đang đồn đại về cháu gái tôi."

Ông nội Lâm vừa nghĩ đến những lời khó nghe đó, liền tức đến nghẹn lời.

"Họ nói cháu gái tôi cư xử lỗ mãng, thậm chí còn bảo nó hôn người khác giữa ban ngày ban mặt."

Nói đến đây, ông nội Lâm lại tức giận không thôi, lời lẽ quá khó nghe.

"Đồng hương, ông bớt giận, chúng ta không chấp những kẻ vô tri đó." Tiếu Triều Dương có thể cảm nhận được sự phẫn nộ của ông cụ, rõ ràng làm việc tốt, lại bị người ta hắt nước bẩn đủ kiểu.

Ông nội Lâm bình tĩnh lại một chút, nói tiếp: "Cháu gái tôi 19 tuổi, đầu con gái, bị người ta chặn đường nói này nói nọ, toàn những lời khó nghe. Nếu không phải cháu gái tôi khỏe mạnh, đám thanh niên không có ý tốt không dám đến gần, thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa."

Chuyện này cũng không phải là không có, con gái nhà lão Triệu ở đội 3 bị rơi xuống nước được cứu, đám người nhiều chuyện này liền nói con bé không còn trong sạch.

Một vài tên có ý đồ xấu liền nhân cơ hội giở trò, hại con bé phải thắt cổ tự tử.

"Đồng hương, chuyện này là chúng tôi làm chưa tốt, để đồng chí Lâm bị tổn thương." Tiếu Triều Dương biết, lời đồn đại lúc này có thể gϊếŧ chết người.

"Đồng chí được cứu vẫn còn đang nằm viện, chưa thể xuống giường, nếu không, cậu ấy phải đích thân đến cảm ơn." Chuyện này liên quan đến quan hệ nam nữ, Tiếu Triều Dương cũng không tiện tự mình quyết định.

"Ông xem, lần này ông đến đây, có việc gì cần chúng tôi ra mặt, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức phối hợp." Tiếu Triều Dương không biết ý nghĩ của ông cụ.

"Lãnh đạo, các cậu có thể đứng ra nói giúp không? Cháu gái tôi làm vậy là để cứu người, chứ không phải cư xử lỗ mãng. Nếu được, liệu cháu gái tôi có thể nhập ngũ, rời khỏi đây không?" Ông nội Lâm bày tỏ suy nghĩ, nhưng không chắc có khả thi hay không.

Tiếu Triều Dương cảm thấy ý tưởng này rất hay, nhưng không giải quyết được vấn đề.

Họ vẫn luôn sống ở đây, chuyện này không phải chỉ cần một tờ giấy chứng nhận, hay là rời đi là có thể giải quyết được.

"Đồng hương, đây là ý của đồng chí Lâm sao? Cho tôi hỏi một chút, đồng chí Lâm đã kết hôn hay có người yêu chưa?" Tiếu Triều Dương nghĩ đến một khả năng khác, thăm dò hỏi.

"Bảo Ny nhà tôi không biết tôi đến đây, con bé chưa kết hôn, cũng chưa có người yêu." Ông nội Lâm thật sự chưa bàn bạc với Bảo Ny, cũng không biết con bé nghĩ thế nào.

Aizz, biết thế hôm qua nói trước với Bảo Ny một tiếng thì tốt rồi.

"Vậy à, đồng hương, hôm nay ông cứ về trước, tôi sẽ bàn bạc với các lãnh đạo khác, xem nên làm thế nào mới tốt nhất cho đồng chí Lâm." Tiếu Triều Dương không phải đang thoái thác, dù sao cũng phải nói chuyện với người trong cuộc một tiếng.

"Vậy được, hôm nay tôi về trước, cũng làm phiền các cậu nhanh chóng giải quyết, chuyện này..." Ông nội Lâm cũng không tiện nói nhiều, chỉ có thể tin tưởng bộ đội.

"Không thành vấn đề, tôi sẽ cố gắng ngày mai đến tìm ông. Xin hỏi ông xưng hô thế nào, tôi đến đội 1 ở Hải Đảo tìm nhà nào?" Nói chuyện lâu như vậy rồi mà vẫn chưa biết tên của ông.

"Con trai tôi là đại đội trưởng của đội 1 ở Hải Đảo, cậu hỏi thăm là biết ngay." Ông nội Lâm nói đến con trai cả, nhà họ Lâm ở Hải Đảo này đúng là không ai không biết.

Tiếu Triều Dương tiễn ông nội Lâm ra khỏi đơn vị, anh ta phải đi tìm lãnh đạo và người trong cuộc nói chuyện.