Lam Lam chưa từng thấy phong cảnh của hành tinh lớn, suốt đường đi đều áp mặt vào cửa sổ, kinh ngạc nhìn ánh đèn neon rực rỡ bên ngoài.
Ô tô bay, đĩa bay lơ lửng, nhà hàng bay, trên đường còn có người đi lại tấp nập, màn hình lớn trong thành phố đang chiếu quảng cáo dung dịch bảo dưỡng cơ giáp đầy màu sắc lộng lẫy.
Lam Lam cảm thấy một đôi mắt của mình quả thực không đủ dùng, nhìn chỗ này thì lại bỏ lỡ chỗ kia, cô bé nhìn đến hoa cả mắt, vì xem quá hứng thú nên gần như quên cả bụng đói.
“Trạm kế tiếp, trạm cuối, Khu Tám.”
“A!” Tiếng loa phát thanh trên xe vang lên bên tai, Lam Lam đang đắm chìm trong khung cảnh phồn hoa của hành tinh lớn lúc này mới hoàn hồn, cô bé nhìn tờ giấy trên tay.
Khu Nam Tám.
Chính là Khu Tám!
Trạm sau cô bé sẽ xuống xe!
Lam Lam vội ngồi thẳng người, chờ đợi để xuống xe ở trạm kế tiếp.
Dường như vì là trạm cuối, nên trạm cuối cùng này đặc biệt xa, cách trạm áp chót tới tận ba mươi phút đi xe, phong cảnh bên ngoài cửa sổ cũng từ thành phố lộng lẫy xinh đẹp biến thành con đường quê tối om.
Xe bay cuối cùng cũng dừng lại, giọng nữ phát thanh viên dịu dàng vang lên từ loa trên xe: “Trạm cuối, Khu Tám đã đến. Xe sẽ dừng một phút, mời hành khách xuống xe theo thứ tự...”
Lam Lam nhìn trái nhìn phải, trên xe chỉ có một mình cô bé. Cô bé ngoan ngoãn đứng ở cửa sau, đợi xe bay dừng hẳn, liền vịn lan can, bước đôi chân ngắn cũn, cẩn thận xuống xe.
Một phút sau, xe buýt chạy đi, Lam Lam đứng cạnh biển báo trạm xe hoang vắng không một bóng người, xung quanh đến một ngọn đèn đường cũng không có, cô bé ngơ ngác gãi gãi đầu.
Nơi này trông có vẻ... không giống nơi có người ở lắm...
*
“Gọi được chưa? Vẫn chưa liên lạc được à?” Tại sảnh lớn Căn cứ Phi thuyền Á Tinh, một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, vẻ mặt sốt ruột hỏi đàn em của mình.
Đàn em cũng đang đầu bù tóc rối: “Anh à, vẫn không liên lạc được, có phải cô bé đó làm mất quang não rồi không? Haizz, em đã nói là chúng ta nên đến sớm hơn mà...”
Người đàn ông trung niên đá đàn em một cái: “Ý cậu là trách tôi hả?”
Đàn em không dám nói gì.
Người đàn ông trung niên tức muốn chết: “Cái app phi thuyền chết tiệt, rõ ràng báo chuyến phi thuyền này sẽ trễ bốn tiếng mà! Tôi làm sao biết được nó lại không trễ nữa chứ!”
Đàn em khô khốc nói: “Vậy anh à, chúng ta bây giờ làm sao đây?”
Người đàn ông trung niên gầm lên: “Tiếp tục gọi cho cô bé đó, gọi cho đến khi nào nó bắt máy thì thôi! Mẹ kiếp, anh cả mà biết tôi làm lạc mất con ổng, chắc lột da tôi mất! Thôi kệ, để tôi gọi! Bắt máy đi! Tổ tông bé bỏng ơi! Làm ơn bắt máy đi mà!”