Lam Lam cũng có quang não, là Bố Cai Ngục mua cho cô bé, là quang não trẻ em, tuy không thể kết nối Tinh võng, chỉ có thể gọi điện và gửi tin nhắn, nhưng có thể chơi dò mìn!
Lam Lam không có tai nghe, cũng không có kính toàn ảnh, cô bé liền chiếu quang não lên không trung, thu nhỏ lại thành kích thước không ảnh hưởng đến người khác, rồi dùng bàn tay nhỏ nhắn bấm vào các ô vuông trên đó, ngoan ngoãn chơi dò mìn.
Đồng thời cô bé còn vểnh tai lên, chăm chú lắng nghe thông báo trên loa phát thanh, đảm bảo mình không bị lỡ trạm.
Phi thuyền lại đi thêm nửa ngày, cuối cùng cũng đến Á Tinh.
Lúc Lam Lam xuống tàu, anh trai nhỏ ngồi cạnh vẫn đang đắm chìm trong thế giới quang não, chưa từng tháo kính ra.
Lam Lam không muốn làm phiền anh ấy, thân hình nhỏ bé nép sát vào vách, từng chút một lách qua phía trước đầu gối của anh trai nhỏ để đi ra ngoài.
Loạng choạng vụng về chạy đến cửa, Lam Lam hỏi đi hỏi lại chị tiếp viên xinh đẹp tóc vàng mắt xanh, da siêu trắng: “Chị ơi, cho em hỏi, đây có phải là Á Tinh không ạ?”
Tiếp viên cười nói: “Đúng rồi, đây chính là Á Tinh, em xuống tàu ở Á Tinh phải không?”
“Dạ phải!” Lam Lam gật mạnh đầu, đưa đôi chân ngắn cũn ra, tay nhỏ vịn vào lan can bên cạnh, cẩn thận bước xuống từng bậc thang.
Sau khi xuống đến bậc cuối cùng, Lam Lam còn quay đầu lại, từ xa nhón chân vẫy tay với chị tiếp viên.
Trong mắt tiếp viên ánh lên ý cười, bé con loài người này đáng yêu thật, đáng yêu hơn nhiều so với đám nhóc của tộc Ma Cà Rồng bọn họ.
Lam Lam nhớ lời Bố Cai Ngục dặn, sau khi xuống phi thuyền, cứ ngồi ở sảnh lớn chờ, sẽ có người đến đón cô bé.
Lam Lam rất ngoan ngoãn ngồi trên chiếc ghế nghỉ cao ở cửa ra, trong lòng ôm cái túi nhỏ của mình, hai chân nhỏ vì quá ngắn nên lơ lửng giữa không trung.
Cô bé cố gắng nhìn những người lớn đủ mọi dáng vẻ, đi lại không ngớt xung quanh, mắt cô bé sắp hoa lên rồi.
Oa, đây là hành tinh lớn sao!
Đông người quá!
Từ chập tối đợi đến tối mịt, thấy trời bên ngoài đã tối đen như mực, Lam Lam vẫn chưa đợi được người đến đón mình.
Bụng Lam Lam bắt đầu đói, cô bé ôm cái bụng nhỏ xẹp lép của mình, nhìn những người đi lại trong sảnh ngày càng ít đi, và các nhân viên bắt đầu khóa cửa phụ, cô bé có chút bối rối không biết làm sao.
Nghĩ ngợi một lát, Lam Lam lấy tờ giấy nhỏ trong túi áo ra. Bạn của Bố Cai Ngục chắc chắn là bận quá, nên quên đến đón Lam Lam rồi. Không sao cả, Lam Lam có thể tự đi đến đó theo địa chỉ này!