Chỉ là Độc Cô Vân không nhắc lại những điều ấy, chỉ thản nhiên lên tiếng: “Tiêu đại tiểu thư, quả thật không giống như những gì người đời vẫn đồn đãi.”
Tiêu Dĩ Mạt khẽ vén lọn tóc bên thái dương, nhẹ giọng đáp: “Ta và Vương gia hiếm khi có cơ hội tiếp xúc, những lời đồn bên ngoài cũng chỉ là thêu dệt mà thành. Vương gia không rõ ta là người như thế nào, cũng là điều dễ hiểu.”
Không ngờ Độc Cô Vân lại làm ra vẻ bị tổn thương, giọng đầy oan ức: “Chúng ta đã từng có mối giao tình thân mật như thế, ngươi lại nói là rất ít tiếp xúc, chẳng phải phủi sạch đến quá lạnh lùng sao?”
Tiêu Dĩ Mạt sững sờ nhìn hắn. Một nam tử tuấn tú, phong nhã là thế mà lúc này lại làm ra vẻ mặt như bị phụ tình, khiến nàng chỉ cảm thấy như có thiên lôi lượn lờ trên đỉnh đầu.
Khóe miệng nàng giật nhẹ, mở lời: “Vương gia, có phải ngài nhớ lầm rồi không? Khi nào giữa chúng ta lại từng có tiếp xúc thân mật?”
“Ngay cả chuyện đó cũng không nhớ, xem ra ngươi thật sự cố ý chối bỏ.” Độc Cô Vân khẽ thở dài, vẻ mặt càng thêm bi thương.
Tiêu Dĩ Mạt chớp mắt. Hắn nói ra câu ấy với vẻ rất chân thành, khiến nàng không khỏi nghi ngờ, chẳng lẽ thật sự từng có chuyện gì mà trong ký ức của nàng không có?
“Ôi, quả nhiên là ngươi đã quên rồi. Sự trong sạch của ta đều hủy hoại trong tay ngươi, ngươi nói xem sao lại có thể quên được?” Ánh mắt hắn ảm đạm, giọng nói như trách móc, thần sắc kia như thể chỉ cần rơi thêm một giọt nước mắt nữa là sẽ òa khóc mất.
Trong sạch?
Tiêu Dĩ Mạt bỗng nhớ ra điều gì đó. Trong mắt nàng hiện lên một tia kinh ngạc, rồi khuôn mặt lập tức đỏ ửng.
“Đỏ mặt rồi à? Xem ra ngươi nhớ ra rồi.” Độc Cô Vân tiếp lời.
“Cái kia… cái này… ta…”
Tiêu Dĩ Mạt nhất thời không biết nên nói thế nào, giọng lắp ba lắp bắp.
Nàng còn nhớ rõ chuyện năm đó, thân thể này vì tránh né thị vệ mà chẳng hiểu vì sao lại xông thẳng đến nơi Độc Cô Vân đang… giải quyết. Kết quả lại không cẩn thận nhìn thấy một cảnh tượng khiến người ta đỏ mặt tía tai.
Bây giờ lại bị hắn nhắc lại… trời ơi, nếu có thể, nàng chỉ mong sét đánh xuống cho nàng tan thành tro bụi ngay lập tức!
“Đã nhớ rồi, ngươi còn dám nói giữa chúng ta không có tiếp xúc gì sao?” Độc Cô Vân truy vấn.
Tiêu Dĩ Mạt dù đã sống hai đời, chưa từng có lúc nào cảm thấy mất mặt như thế này. Nàng vội vã đưa tay đẩy cửa xe. Tứ Phong liền lập tức dừng xe.
“Ngươi định làm gì?!” Tứ Phong quay đầu lại quát lớn.
Tiêu Dĩ Mạt không thèm để ý đến sự vô lễ của hắn, quay đầu lại nói với Độc Cô Vân: “Đa tạ Vương gia đã đưa ta một đoạn đường. Giờ đã vào đến thành, Dĩ Mạt xin phép cáo từ.”
Dứt lời, nàng không đợi Độc Cô Vân đáp lại, liền nhảy vội xuống xe, nhanh chóng chạy đi như bị ma đuổi.
Độc Cô Vân nhìn theo bóng nàng bỏ chạy trối chết, ý cười nơi khóe môi càng đậm.
“Chủ tử, sao người lại nhắc tới chuyện đó làm gì?” Tứ Phong bất mãn hỏi.
Hồi đó, họ còn ở trong hoàng cung. Lúc ấy chủ tử vừa mới khỏi một trận bệnh, thân thể vẫn còn yếu, đang đi giải quyết một mình thì Tiêu Dĩ Mạt chẳng biết từ đâu xuất hiện, xông thẳng vào chỗ ấy.
Khi đó Độc Cô Vân đã nổi trận lôi đình, suýt chút nữa thì gϊếŧ nàng ngay tại chỗ, chỉ tiếc là Hoàng thái hậu hết mực che chở cho nàng, cuối cùng chuyện đó cũng không có kết quả gì.
Nhớ lại việc đó, đến giờ bọn họ vẫn còn muốn lôi ra xử trí. Không ngờ hôm nay chủ tử lại là người chủ động nhắc đến.
“Tứ Phong, ngươi không cảm thấy… hiện giờ nàng có phần thú vị hơn rồi sao?”
Chỉ mới đi cùng nhau một đoạn đường ngắn, nàng đã khiến hắn cảm nhận được nhiều điều khác biệt. Sự hứng thú trong lòng càng lúc càng lớn.
“Không thấy gì cả, chỉ thấy nàng vẫn khiến người khác chán ghét như trước thôi!” Tứ Phong bĩu môi oán thán.
“Đi thôi.”
Hắn nhắm mắt, không nói thêm gì nữa.
Tứ Phong khẽ đáp một tiếng, đóng cửa xe, tiếp tục đánh xe rời đi.
Bên trong xe ngựa, từ trong lớp thảm lông dày cuộn tròn bỗng chui ra một con mèo mun nhỏ. Nó uể oải trèo lên bàn thấp, vùi đầu vào một quả trái cây gặm lấy gặm để.
“Thế nào?” Độc Cô Vân mở miệng hỏi.
“Chính là nàng, ta có thể xác định.” Con mèo nhỏ trả lời một câu sau đó lại cúi đầu chuyên chú gặm trái cây, tựa như chẳng còn quan tâm đến thế sự quanh mình..
Độc Cô Vân mở mắt, ánh mắt dừng trên chậu than đang rực cháy phía trước, ánh mắt sâu xa.
“Thì ra thật sự là nàng…”