Tôi Chết Đi Rồi, Hoàng Đế Chó Kia Hoàn Toàn Phát Điên

Chương 8: Chuyện trên giường lăn lộn đến chết cũng không ngừng (3)

Chương 8: Chuyện trên giường lăn lộn đến chết cũng không ngừng

Thẩm Ngọc Hành liếc nhìn Tiêu Tẫn, cảm giác ánh mắt y nhìn mình đầy lạnh lẽo và sát khí, tựa như con mãnh thú đang ẩn mình. Hắn giả vờ như không để ý, nhanh chóng né tránh ánh mắt ấy.

Tiểu thái giám thở phào nhẹ nhõm: "Vâng vâng vâng! Nô tài lập tức làm ngay!"

Y vội vàng lấy dây thừng, trói chặt cổ tay của Tiêu Tẫn.

Nhìn cách làm vụng về của tiểu thái giám, Thẩm Ngọc Hành không khỏi lắc đầu liên tục.

"Lỏng ra một chút, ngươi muốn y chết ngay tại đây sao?"

"Lỏng thêm chút nữa! Nhỡ để lại vết hằn, chẳng phải ta sẽ bị trách phạt sao?"

"... Thôi thôi, để ta làm."

Thẩm Ngọc Hành bất lực, đành bảo tiểu thái giám lui ra, tự mình cầm dây thừng lên.

Trên tay Tiêu Tẫn còn có vết nứt do lạnh, làm sao chịu nổi mấy động tác thô bạo đó?

Thẩm Ngọc Hành cẩn thận tránh những chỗ bị thương nặng nhất, nhẹ nhàng buộc hai cánh tay y lại với nhau.

Dây thừng thô ráp không làm đau những vết thương của Tiêu Tẫn, ngược lại còn để lại vết đỏ trên lòng bàn tay trắng muốt như sứ của Thẩm Ngọc Hành, tựa như sắc hồng của rừng đào xuân.

Ánh mắt Tiêu Tẫn dừng lại trên đôi tay đỏ ửng của Thẩm Ngọc Hành.

Người có thể được chọn vào cung làm nam phi, dung mạo của Thẩm Ngọc Hành chắc chắn thuộc hàng xuất chúng nhất, không chỉ khiến nữ tử mê mẩn, mà ngay cả nam nhân cũng động lòng.

Đáng tiếc, càng đẹp đẽ lại càng nguy hiểm.

Buộc xong, Thẩm Ngọc Hành lạnh lùng hất tay y ra, như thể Tiêu Tẫn đã mạo phạm hắn.

Sắc đào phơn phớt ấy cũng lập tức biến mất, chỉ còn lại bóng lưng lạnh nhạt rời đi.

...

Thẩm Ngọc Hành vén tầng tầng lớp lớp màn lụa, nhanh chóng bước về phía giường.

Đợi đến khi chắc chắn rằng hắn và Tiêu Tẫn chỉ có thể thấy được bóng dáng của nhau, Thẩm Ngọc Hành mới dám thở phào.

Hệ thống không tiếc lời khen ngợi:

"Chủ nhân, vừa rồi ngài diễn thật quá xuất sắc! Như thể mẹ kế của Bạch Tuyết vừa bước ra từ màn ảnh vậy!"

Thẩm Ngọc Hành: "..."

Ngươi nghe thử xem, đây giống lời khen sao?!

(Mặt mày tức tối.jpg)

Dập tắt nến, Thẩm Ngọc Hành ngã xuống chiếc giường êm ái, cơn buồn ngủ nhanh chóng ập tới.

Theo mạch truyện gốc, trước khi Tiêu Tẫn lên ngôi, rõ ràng có thể gϊếŧ chết nguyên chủ nhưng lại không ra tay, chắc chắn y có tính toán riêng.

Thẩm Ngọc Hành chìm vào giấc ngủ, bỗng nhiên giữa hai hàng lông mày thoáng động, như thể bị thứ gì đó châm vào.

Hắn mơ màng rên khẽ, xoay người, cuộn mình vào góc tường, giả vờ ngủ tiếp.

Nhưng thực chất, mồ hôi lạnh đã thấm ướt lưng.

... Không phải chứ, Tiêu Tẫn sao lại đứng ngay đầu giường của hắn?!

Đây là nam quỷ phương nào vậy chứ?!

Thẩm Ngọc Hành vội vàng gọi hệ thống tỉnh dậy.

Hệ thống nhìn thấy cảnh này cũng sợ hãi không thôi, giọng run rẩy phát ra âm thanh điện tử: "Ký chủ, ngài... ngài đừng hành động thiếu suy nghĩ... biết đâu hắn chỉ thức dậy đi dạo lòng vòng thôi mà..."

Thẩm Ngọc Hành còn nghe thấy sau lưng mình truyền đến tiếng mài dao rất khẽ.

Lưỡi dao sắc bén cọ xát lên mép giường, từng nhịp từng nhịp, âm thanh cắt qua không khí càng lúc càng khiến người ta lạnh sống lưng.

Đến khi cảm nhận được đầu mũi dao của Tiêu Tẫn đã cắt đứt mấy sợi tóc của mình, Thẩm Ngọc Hành cuối cùng cũng lên tiếng:

"Thập Cửu Điện Hạ."

Tiếng dao lập tức ngừng lại, Thẩm Ngọc Hành ngay tức khắc cảm thấy da gà nổi khắp người.

Hắn nuốt khan một ngụm nước bọt: "Nếu ngài thật sự không ngủ được, ta có thể hát ru ngài..."

Hát ru trẻ con, hắn vẫn khá thành thạo.

Chỉ là đứa trẻ đứng cạnh giường giữa đêm khuya mài dao thế này...

Thẩm Ngọc Hành chưa từng ru qua, không biết có hiệu quả không.