Tuyết rơi lả tả, vạn vật tĩnh lặng.
Thanh Hạ sắp chết rồi.
Nhưng trong lòng y chỉ có một ý niệm — nếu y chết, Hoa ở nhà sẽ ra sao?
Rõ ràng đã nằm trên mặt đất, y vẫn cắn răng chịu đựng cơn đau nơi bụng, chống tay xuống đất, run rẩy đứng lên.
Y muốn nói với Hoa, nơi này có rất nhiều kẻ áo đen kéo đến, gặp người là gϊếŧ. Trên đầu bọn chúng còn mọc sừng, nếu thấy, nhất định phải chạy.
Y lê từng bước trên nền tuyết, mỗi bước chân đều lún sâu hơn.
Dần dần, bước chân càng chậm, thân thể y cũng run lên không ngừng.
“Khụ... khụ khụ!” Thanh Hạ không nhịn được ho ra một ngụm máu lớn.
Y không nhìn thấy, sau lưng mình đã kéo dài một vệt máu đỏ thẫm.
Tuyết bên ngoài không biết mỏi mệt, rơi mãi không dừng, làm mờ tầm nhìn, chẳng thể thấy phía trước còn bao xa.
Cuối cùng, y không trụ nổi nữa, ngã gục xuống.
Mi mắt nặng trĩu, tầm nhìn dần tối, y cảm nhận được bản thân đã hóa về nguyên hình — một con hắc hồ.
Thật muốn... được nhìn thấy ngươi thêm một lần nữa... Hoa.
Nhưng đã không còn cơ hội, ngay sau đó y mất đi ý thức, rơi vào vực sâu tăm tối.
---
Chớp mắt, vạn năm trôi qua.
Hiện tại, Huyền Tông đang tổ chức lễ bái sư.
Huyền Tông là môn phái đứng đầu vạn môn, phong cách tu hành cởi mở, người và yêu đều có thể nhập môn.
Dù nói là đứng đầu vạn môn, trên thực tế, địa vị của Huyền Tông còn cao hơn xa các môn phái khác.
Nếu ra ngoài nói mình là đệ tử tiên môn, người đời sẽ ngưỡng mộ tán thưởng.
Nhưng nếu nói mình là đệ tử Huyền Tông, người ta sẽ sợ hãi thi lễ trước, sau đó không dám lại gần.
“Tiên môn” và “Huyền Tông” — hai chữ này trong lòng thế nhân hoàn toàn không cùng một đẳng cấp. Thậm chí, ngay cả chưởng môn của các môn phái khác cũng chưa chắc được đứng ngang hàng với đệ tử Huyền Tông.
Mà lý do Huyền Tông có địa vị như vậy, tất cả đều nhờ một người — một người khiến thiên hạ đều khϊếp sợ.
Dù người đó đã bế quan suốt mấy ngàn năm.
Ngàn năm trước, ma tộc thống trị thiên hạ. Bọn chúng hung tàn, hút máu người, nhắc tới tên, ai ai cũng run rẩy.
Dù chính đạo hợp lực, cũng không thể ngăn các châu bị ma tộc chiếm lĩnh.
Cho đến một ngày, tin tức ma tộc bị diệt tộc truyền khắp thiên hạ. Chỉ trong một đêm, toàn bộ ma vực hóa thành thành trì xác chết.
Và tất cả, đều là do một người gây ra. Không ai biết người ấy từ đâu đến, cũng không ai biết ma tộc đã chọc giận hắn thế nào.
Từ đêm ấy, hai chữ “ma tộc” chẳng khác nào một trò cười, biến mất khỏi cõi đời.
Nhưng việc ấy không khiến tiên giới cảm kích, ngược lại, lại khiến họ e ngại.
Một kẻ có thể một đêm diệt tộc, thì còn đáng sợ hơn ma tộc gấp trăm lần — ai biết được, ngày nào đó hắn có diệt luôn cả tiên giới?
Vậy là các đại năng tiên giới họp lại, chuẩn bị liên thủ vây gϊếŧ.
Thế nhưng chuyện khiến người đời chê cười là: đến gần người ấy còn không ai làm được.
Khi đó, hắn chỉ yên lặng ngồi trong đại điện trống trải, hơi nâng mi mắt, xuyên qua tường nhìn đám “tôm tép” ngoài điện. Giây sau, toàn bộ đám đại năng phản tâm bị xử tử ngay tại chỗ.
Chỉ trong chớp mắt, nền móng vững chắc ngàn năm của tiên giới sụp đổ.
Đám tiên nhân còn lại rốt cuộc nhận ra mình đã làm chuyện ngu xuẩn thế nào, thi nhau quỳ xuống trước người đó, cầu xin tha thứ.
Tiên nhân không đáp, cũng không ai biết bọn họ đã quỳ bao lâu trước điện.
Từ đó về sau, không ai dám trái lời hắn. Vạn tiên quy phục, gặp mặt đều phải kính cẩn gọi một tiếng: “Tôn thượng”.
Tên của Tôn thượng là Bạch Đình. Nhưng nếu ai thực sự dám gọi tên hắn, e rằng đã hóa tro bụi dưới suối vàng...
Vậy Huyền Tông làm sao lại liên quan tới Tôn thượng?
Vạn năm trước, Huyền Tông chỉ là môn phái nhỏ bé, cho đến một ngày, Tôn thượng đến đây.
Dân gian truyền nhau rằng, Tôn thượng ngày ngày ở trong Tàng Thư Các của Huyền Tông, đêm đêm nghiên cứu y thư, cấm thuật, chỉ để tìm một phương pháp hồi sinh.
Nhưng lời đồn ấy không ai tin cả.
Tôn thượng là ai? Thọ mệnh sánh với trời, thiên hạ vô địch, cần gì đến thuật sinh tử?
Lời đồn lại thêm một câu — Tôn thượng tìm thuật hồi sinh, là để cứu sống người hắn yêu.
Lần này thì ai cũng lười phản bác — Tôn thượng mà cũng có người trong lòng?
Hai từ ấy có khả năng đặt cạnh nhau sao?
Về sau, lời đồn dần biến mất.
Tuy kính sợ, nhưng người người vẫn khâm phục Tôn thượng.
Những lúc rảnh rỗi, Tôn thượng thỉnh thoảng cũng ra giảng đạo. Tin này lan ra khiến tu sĩ khắp nơi đỏ mắt vì ghen tị.
Tán tu lợi hại, thậm chí cả đệ tử tông môn khác cũng đổ xô đầu quân, khiến Huyền Tông trở thành môn phái được săn đón nhất tiên giới.
Mà thứ thực sự khiến Huyền Tông “thăng hoa” chính là một hành động của Tôn thượng trước khi rời đi — đặt liên ấn tại Huyền Tông.
Liên ấn là gì? Ai cũng biết nguyên thân của Tôn thượng là bông tuyết liên. Liên ấn là một loại kết giới pháp thuật, nơi nào có liên ấn thì nơi đó thuộc quyền kiểm soát của hắn. Kẻ bên ngoài muốn gây tổn hại, phải được hắn cho phép.
Nói cách khác, Huyền Tông đã được Tôn thượng thu nhận làm “địa bàn”.
Chẳng ai hiểu vì sao Tôn thượng lại làm thế, nhưng cũng chẳng còn ai dám đυ.ng tới Huyền Tông.
Sau đó, Tôn thượng bế tử quan. Nhưng dù hắn không còn lộ diện, địa vị vẫn không ai có thể lay chuyển.
Năm nay là năm thứ mấy ngàn Tôn thượng bế quan, cũng là năm Huyền Tông tổ chức lễ bái sư mới...
---
Tiên thang dài vô tận. Nhưng tất cả người leo lên đều biết: đích đến xa xôi kia chính là Huyền Tông.
Tiên thang này không phải thang thường, mỗi bước đi, áp lực đè xuống càng mạnh, đến khi linh lực kém không thể đi nổi nữa.
Một thiếu niên đang dừng lại trên tiên thang, lưng còng xuống, mồ hôi đẫm ướt lớp áo rách nát. Nhìn kỹ, còn thấy đôi chân đang run rẩy.
“Phù… ”
Thanh Hạ thở gấp, nheo mắt, ngẩng đầu nhìn lên. Ánh sáng nơi cuối bậc thang rọi trắng xóa, chẳng thấy rõ còn bao xa nữa.
Cơ thể mệt mỏi khiến đầu óc trống rỗng, y bắt đầu nhớ lại chuyện đã xảy ra trong ba ngày qua.
Vốn dĩ, y đáng lý đã chết từ vạn năm trước.
Nhưng không hiểu sao, một ngày nọ y có lại ý thức, mở mắt ra, thấy mình đang ở nhà dưới dạng hồn phách.
Ba ngày trước, y cuối cùng cũng tu luyện hồn phách thành thực thể.
Vừa tỉnh lại, đã thấy Cửu Vĩ Hồ Tiên của hồ tộc đang ngồi bên cạnh.
Thanh Hạ kinh ngạc, không hiểu vì sao vị thần bí này lại xuất hiện.
Cửu Vĩ thấy y tỉnh, đứng lên nói: “Hồn phách của ngươi chưa trọn vẹn, tiếp tục sẽ vẫn chết. Hãy đến Huyền Tông ở tiên giới, có thể ở đó sẽ có lời giải.”
Nói xong, hồ tiên phất tay áo, biến mất giữa mây mù.
Thanh Hạ chưa kịp phản ứng, liền ngồi dậy trên giường đá, quỳ xuống lạy trời: “Tiểu yêu đa tạ thượng tiên chỉ điểm.”
Câu nói vừa dứt, hang động liền tĩnh lặng.
“À phải rồi.” Trong không trung bỗng vọng lại giọng nói Cửu Vĩ, “Mạng của ngươi là do kẻ cao nhất tiên giới cứu. Hắn đang đợi ngươi.”
“Hửm?” Thanh Hạ lập tức tỉnh táo, đứng bật dậy hỏi: “Là ai vậy? Thượng tiên!”
“Thượng tiên?”
Nhưng lần này, quả thật không còn tiếng đáp lại.
Sau đó, y tới Huyền Tông — nhưng ai ngờ, một đợt khảo nghiệm nho nhỏ lại khó đến vậy!
Tiên thang chưa leo đến nửa, đầu đã choáng váng.
Y chẳng rõ đã bước thêm bao nhiêu bậc, chỉ cảm thấy mỗi bước đều nặng trĩu.
Bỗng một bóng người vụt qua, có ai đó khẽ va vào vai y. Giây sau, thân hình y loạng choạng, nghiêng người ngã xuống.