Chương 2 (2)
"Gia tộc Telsen gần đây tích cực liên minh với dị tộc, thế lực càng lúc càng lớn, thái độ của họ trong Thánh Ma bạch hội cũng càng ngày càng kiêu ngạo, mấy lần kɧıêυ ҡɧí©ɧ quyền uy chủ tịch hội, thắt lại quyền hạn Kỵ sĩ đoàn, bên ta lo cứ tiếp tục như vậy, phía ma quỷ sẽ lớn mạnh...""Nghe nói tiếp theo huyết tộc sẽ kháng nghị, biểu tình trên phố Luân Đôn, yêu cầu nhân quyền đấy!" Gerald tiện tay cắt vài miếng bánh mì khô cứng đưa qua, trêu đùa.
"Đừng nói giỡn! Nhân viên nằm vùng của chúng ta truyền đến tin tức, nói huyết tộc đang bí mật qua lại với dị tộc và phù thủy bất mãn trong Bạch hội, muốn xúi giục họ kéo phái thân Chúa xuống..."
Kỵ sĩ tổng quản Victor Sayles ngày thường nghiêm túc kiềm chế vừa nói chuyện vừa cau mày, có chút khó chịu nhìn nhà gỗ u tối, mới năm năm thôi, cuộc sống nhàm chán trên núi Athos đã biến học trò hắn tự hào dẫn dắt thành một kẻ chây lười.
"Cậu bao lâu rồi không quét tước? Đống hành tây trong góc cũng đã đâm chồi, vứt ra ngoài đi!" Victor bất mãn nói.
Nhưng chủ nhà một chút cũng không để tâm, lại rót một ly rượu Sherry cho thầy.
"Nơi này hoa hồng khó trồng, mấy loại như hành tây lại dễ dàng sinh trưởng. Đúng rồi, Đại đoàn trưởng thấy thế nào đối với liên minh dị tộc?"
Đại đoàn trưởng trong miệng y chính là nhân vật linh hồn thống lĩnh Kỵ sĩ đoàn, người có chức quyền cao nhất, tất cả mọi người trong Kỵ sĩ đoàn đều nghe theo mệnh lệnh của gã. "Đại đoàn trưởng muốn chúng ta đừng sốt ruột. Việc cấp bách bây giờ là phái người trà trộn vào bên cạnh Kelly Telsen, có thể biết được hành động của họ sớm một bước, xem họ định chắp nối với dị tộc nào..."
"Kelly Telsen?" Gerald sửng sốt, y đối với người này không xa lạ, là anh trai người yêu y.
"Đúng, Kelly Telsen, kẻ đứng sau màn bày ra mọi thứ, cũng là ứng viên hàng đầu có khả năng được chọn đảm nhiệm chức tộc trưởng đời kế tiếp của gia tộc Telsen, bất quá bản thân hắn không nguyện ý, vẫn âm thầm tìm kiếm tung tích nguyên tộc trưởng..."
"Tại sao?" Gerald nhớ tới tư thái ngạo nghễ trời sinh của Kelly, sao có thể dễ dàng buông tay với quyền lực?
"Nguyên tộc trưởng Ám Đế là cha hắn, cũng là Vampire yêu lực cường đại nhất. 'Sơ ủng' thông qua Ám Đế có thể tạo ra chiến binh Vampire cường đại, thế lực lớn mạnh thật sự của huyết tộc, tôi tin đây mới là ý đồ thật sự của Kelly Telsen."
Gerald biết 'Sơ ủng' là một phương thức huyết tộc gia tăng đồng bạn, trao đổi thông qua máu, làm người thường trở thành Vampire. Chỉ là, ví dụ cho máu có thể thuận lợi dung hợp cũng không nhiều, hơn nữa huyết tộc bản tính kiêu ngạo yêu cầu cao với thành viên mới, cho nên nhân khẩu huyết tộc vẫn không đủ.
"May mà Ám Đế một trăm năm trước bị Kỵ sĩ đoàn bắt, mới áp chế được sự kiêu ngạo của huyết tộc. Em đến bây giờ vẫn khá tò mò, năm đó Đại đoàn trưởng làm sao chế ngự được Ám Đế sống qua mấy ngàn năm?" Gerald hỏi.
"Nghe Mục sư trưởng có đề cập qua, bắt Ám Đế chính là thiên sứ tuần tra vừa đến nhân gian, nhưng thiên sứ cũng hy sinh đôi cánh trong lúc chiến đấu, không thể quay về thiên đường được nữa..."
Gerald tò mò. "Thiên sứ bây giờ ở đâu?"
"Người biết tung tích thiên thần mất cánh không nhiều lắm, đây là tránh cho huyết tộc tìm thiên sứ báo thù." Victor cười lạnh. "Ám Đế cũng vậy, máu hắn quá quý báu, để không bị đoạt lại dễ dàng, trong Kỵ sĩ đoàn chỉ có Đại đoàn trưởng và một người bí danh A.W.W. biết hắn ở đâu."
"A.W.W.? Lần đầu tiên nghe thấy cái tên như thế." Gerald gãi gãi râu ngắn hỗn độn. "Thật thần bí!"
"A.W.W. chính là cai ngục trông coi Ám Đế, người biết sự tồn tại của kẻ đó cũng không nhiều, chỉ có mấy người cấp tối cao của Kỵ sĩ đoàn, đó cũng bao gồm tôi!"
Hiện tại Gerald cũng biết, bất quá y đối với A.W.W. một chút hứng thú cũng không có.
Victor lúc này cảm thấy đề tài Ám Đế nên dừng lại ở đây, ho nhẹ một tiếng, nói. "Tóm lại, tôi có một nhiệm vụ quan trọng khác, sẽ có mấy tháng không ở trong Kỵ sĩ đoàn, cậu mau quay về Luân Đôn trở lại vị trí cũ, đóng giữ Kỵ sĩ đoàn với Martina..."
"Đóng giữ Kỵ sĩ đoàn không chỉ có một mình cô ấy, không phải còn thầy sao?" Trêu đùa hỏi.
"Chính vì có kẻ lười nhác không về, người không đủ, công việc mới rơi xuống đầu tôi." Victor mắng lại. "Tôi đã lâu không lộ diện bên ngoài, lúc này tự mình ra trận, sợ hành động sẽ có sơ xuất..."
"Em rất tò mò, nhiệm vụ gì khiến thầy phải tự mình đi một chuyến? Trừ khi là ma quỷ hung ác nhất..."
"Không khác lắm." Tinh quang chợt lóe trong mắt Victor. "Phù thủy tà ác Appleton Irons bị Thánh Ma bạch hội nhốt bốn mươi lăm năm đã thành công vượt ngục, Bạch hội gửi công hàm thỉnh cầu Kỵ sĩ đoàn hỗ trợ, tôi là người duy nhất rảnh rỗi."
"Em có nghe qua Appleton Irons, hắn sở trường sử dụng ma thuật đen làm chuyện xấu, cho nên bị Thánh Ma bạch hội tước đi tư cách phù thủy. Trừ lần đó ra, hắn vẫn nổi danh là đầu lĩnh tình báo, chỉ cần cho hắn tiền, hắn có thể đào ra rất nhiều tin tức không muốn người biết."
"Đại đoàn trưởng lo phe cánh ma quỷ tìm được hắn trước ta một bước, tiết lộ một vài bí mật..." Lại vỗ vỗ vai Gerald. "Được rồi, cho cậu thêm mấy ngày thong dong, chơi đủ rồi trở về Luân Đôn, yên trước cỗ xe của Chúa cần cậu."
Gerald sốt ruột khoát tay. "Được rồi, em đã biết."
Victor nhìn ra y qua loa có lệ, cũng lười khuyên thêm gì, khoảng hai ba giờ chiều liền rời khỏi, Kỵ sĩ đoàn phân cho hắn nhiệm vụ quan trọng cấp một, không thể trì hoãn.
Sau khi xuống núi, Victor đến Karyes đón xe công cộng tới cảng Dafni, phải ngồi thuyền đến vùng Halkidiki.
Lúc lên thuyền ở bến cảng người đến kẻ đi, hắn bất cẩn chạm trúng một tu sĩ trẻ tuổi, tràng hạt hoa hồng đối phương vắt bên hông rơi trên mặt đất.
"Xin lỗi." Victor xoay người nhặt tràng hạt lên, đưa cho đối phương.
Tu sĩ mặc áo bào đen trùm cả đầu thu hồi tràng hạt, ngẩng đầu nhìn Victor, gương mặt bị mũ trùm che khuất hơn phân nửa có vẻ tái nhợt do lâu ngày không bị nắng đốt, ngay cả môi cũng trắng đồng dạng, chỉ có một đôi mắt lam sáng ngời, tựa như tinh hoa bầu trời ngưng tụ trong đó.
Tu sĩ xinh đẹp thánh khiết, có lẽ do ngày qua tháng lại được nhiễm không khí thần thánh nơi đây, mới tạo nên một tùy tùng của Chúa có khí chất tương tự thiên sứ, Victor lại cảm thấy người này giống như đã từng quen biết.
"Tôi có phải từng thấy ngài ở đâu rồi không?"
"Trong đất nước của Chúa, không ai là người lạ." Tu sĩ thấp giọng nói.
"Vâng, tôi mạo phạm, mọi người trên thế giới đều là anh em của tôi." Cười thân thiện.
Tu sĩ xoay người bỏ đi, ngay cả cơ hội để người ta bắt chuyện làm quen cũng không cho.
Victor nhìn bóng dáng tu sĩ, vẫn cố gắng hồi tưởng, có phải thật sự từng thấy người này ở đâu rồi không? Trí nhớ hắn không tồi, nhưng tìm khắp nơi cũng không thấy được ký ức liên quan đến tu sĩ này, cho đến khi tiếng thuyền cập bến đánh thức hắn.
"Ai, có lẽ già rồi." Cuối cùng, hắn tự giễu, đi lên thuyền.