Chương 1 (2)
Biệt thự bên hồ vẫn sạch sẽ ngăn nắp, vì gia tộc Telsen hàng năm trả phí cố định, nhà lão George gần đó cách mấy ngày sẽ thu dọn quét tước, bất cứ lúc nào cũng có thể để chủ nhân sử dụng.Lúc thay quần áo, phát hiện thánh giá trên người mình không thấy nữa, đoán là bị người kia lấy mất.
"Đồ ăn trộm!" Lại mắng mấy tiếng.
Dây chuyền thánh giá là di vật của mẹ hắn, mà trong ký ức hắn đã không còn dung mạo mẹ, thánh giá bởi vậy trở nên quý giá, quý giá hơn bất cứ vật nào.
"Đây là ép ta đi gϊếŧ ngươi sao, Thần ngự Kỵ sĩ." Hắn hỏi, mà đáp án không cần phải nghi ngờ.
Lấy một chút tiền trong tủ, đi bộ đến thị trấn đón xe bus. Trên đường gặp phải một vài dân làng nhìn quen mắt, thấy hắn cũng cảm thấy kinh ngạc, có mấy người thậm chí co cẳng chạy mất, vừa chạy vừa hô Chúa trời Jesus Đức mẹ...
Dân làng lại có phản ứng này, là vì năm năm trước nơi đây từng xảy ra vụ án gϊếŧ người hàng loạt, tuy cảnh sát nhận định là linh mục thị trấn gây nên, nhưng linh mục cuối cùng cũng bị gϊếŧ, tạo ra một nghi án khác.
Tất cả mọi người đồn đãi Vampire oán hận linh mục giá họa đổ tội cho mình, cho nên tiến đến trả thù, nghe nói Myron Telsen chính là Vampire kia, hắn mất tích sau khi chuyện phát sinh, từ đó trở đi cũng không trở lại gia tộc Telsen.
Chẳng trách họ nhìn thấy Myron liền phản ứng như nhìn thấy quỷ, lập tức cho rằng Vampire lại từ địa ngục bò lên.
Myron không chút để ý, sau khi rời khỏi hôm nay, hắn sẽ không quay lại đây nữa, thung lũng yên tĩnh này chung quy làm hắn có rất nhiều cảm xúc, bất kể là bảy mươi lăm năm trước, năm năm trước, hay hiện tại.
Cảnh sắc nông thôn không thay đổi bao nhiêu, không lâu sau, biệt thự đá vôi thô màu vàng nhạt quen thuộc đập vào tầm mắt, hắn dừng bước, chằm chằm nhìn vườn hồng bên cạnh nhà.
Năm năm trước, vườn hoa được tu sửa tươi tốt phồn vinh, hoa cỏ các loại gây trồng xen kẽ, rất khó tưởng tượng một người chuyên cầm vũ khí gϊếŧ chóc lại có thể trồng ra được phong cảnh có thứ tự trong hỗn loạn kia. Hiện giờ năm năm trôi qua, vườn hoa thê lương, chỉ còn mấy bụi hoa có sức chịu đựng ngoan cường dựa vào hàng giậu rút hơi tàn.
"Đáng tiếc..." Thở dài. "Đáng tiếc cho Như Trong Cuồng Luyến kia..."
Mấy bông hắn vừa hưởng dụng trên hồ Tinh Linh kia chỉ sợ là tiệc đãi cuối cùng. Xem ra kỵ sĩ rất có dụng tâm, biết vườn hoa nơi này cuối cùng sẽ thành hoang phế, đặc biệt để lại vài cành xây dựng lâu đài cho người đẹp ngủ say.
Nhưng, hắn vẫn sẽ không bởi vậy mà cảm kích đối phương, khuất nhục cùng đau đớn lúc thân thể bị chiếm đoạt đáng để hắn nguyền rủa người kia từ thượng nguồn đến hạ nguồn dòng sông cõi chết.
Tiếng cười khanh khách trẻ con từ một đầu vườn hoa truyền đến, kéo hắn trở về từ trong cảm xúc căm hận, một quả bóng màu bay qua tường đá thấp lăn đến bên chân, hắn nhặt lên, đồng thời, một cô bé mặc váy chấm hoa đáng yêu từ trong bụi thấp đuổi ra theo.
"Bóng, bóng..." Trẻ con ba bốn tuổi tuyệt đối không sợ người lạ, chạy ra cửa tường đến bên cạnh Myron, chỉ vào trái bóng la.
Myron trả bóng cho cô bé, tướng mạo đoan trang của nó, mắt to đen lay láy, khuôn mặt trắng nõn mượt mà, có nét tương đồng kinh người với vị hôn thê Natalie của bạn hắn bảy mươi lăm năm trước, tim hắn khẽ động, ngồi xổm xuống.
"Cha em là Erwin Silver?"
Cô bé gật đầu, ôm chặt bóng, cũng nhìn tóc trắng bạc và mắt xanh trong như bầu trời, nhớ tới một bức vẽ mẹ từng cho mình xem, có liên quan đến thiên sứ, tinh linh hoặc thần tiên.
"Thiên sứ?" Cô bé nghiêng đầu non nớt đoán.
"Không phải." Myron mỉm cười xoa xoa đầu nó, lại nói. "Mau vào thôi, coi chừng bị ma quỷ bắt cóc."
Trong gió giữa hè, tiếng cười cô bé như một chuỗi lục lạc rải rác chỗ đó chỗ đây theo mỗi bước chân, lúc nó chạy về vườn hoa, vẫn thỉnh thoảng dừng lại quay đầu vẫy tay với Myron, một người phụ nữ trẻ tuổi cũng từ trong vườn hoa đi tới.
"Mẹ, thiên sứ ——" Cô bé kêu.
Người phụ nữ thấy Myron, sửng sốt một chút, mặt ửng đỏ, lễ phép gật đầu, nắm tay cô bé vào lại vườn hoa.
Erwin Silver thật sự hẳn đã trở về định cư, biệt thự này trả lại đúng chủ, người phụ nữ đó có lẽ là vợ Erwin, nhìn tướng mạo không giống dân bản xứ, cho nên không liên tưởng quá nhiều đối với tóc bạc của mình.
Hồi ức nơi này thật sự phải buông ra, có người từng nói, người trưởng thành sẽ không đình trệ vì quá khứ.
Ai, tiếc nhất chính là: Erwin không được di truyền ngón tay xanh của ông cố Paul, Myron thở dài cho một mảnh vườn hồng kia.
Trở lại Luân Đôn, để che đậy bản thân, hắn gọi taxi đến biệt thự gần quảng trường Eaton của anh khác mẹ Kelly.
Kelly bất đồng với huyết tộc ẩn mình trốn đời, y cao ngạo xa hoa, chẳng những hoạt động mạnh ở xã hội thượng lưu nhân loại, cũng tích cực quan hệ tốt với dị tộc, thương thảo kế hoạch đối phó Thần ngự Kỵ sĩ đoàn, hiện giờ lại cùng hai ông anh khác thành công thuyết phục những kẻ tính tình cổ quái nhất như người lùn, vua Oberon của quốc gia thiên tiên, Tuatha Dé Danann trên đảo Ireland, còn định đến Bắc Âu đàm phán khả năng liên minh với chiến binh lang tộc.
Thần ngự Kỵ sĩ đoàn đương nhiên không thể khoanh tay ngồi xem chuyện này, luôn muốn áp dụng thủ đoạn đối phó, hiện giờ vẫn chưa nhìn ra được manh mối nào, tóm lại đều tự phân cao thấp dưới mặt bàn, xem ai có thể đoạt được thời cơ.
Myron đứng trước biệt thự sáu tầng, cột hành lang mô phỏng kiến trúc Hy Lạp, thở dài, ba anh trai ai cũng giỏi giang dũng cảm, hắn lại không một chút thành tích, còn chuyên gây ra phiền phức, khó trách huyết tộc hoàng tộc khác khinh thường mình.
Tính tình hắn như thế, mà tính tình quyết định vận mệnh, trong lòng hắn hiểu rõ.
Cổng vào có bảo vệ canh phòng, bảo vệ thuộc vai vế thấp nhất trong huyết tộc, họ nhìn thấy Myron cũng chấn động, kinh ngạc đến không thể kinh ngạc hơn.
"Ngài!"
"Sao thế?" Myron biết hai người kia, không hiểu vì sao họ nhìn thấy mình như nhìn thấy quỷ.
"Vì..." Một trong đó đáp. "Toàn bộ huyết tộc đều cho rằng ngài năm năm trước đã bị Thần ngự Kỵ sĩ gϊếŧ..."
"Tôi cũng cho rằng mình đã chết." Myron đáp, nghĩ nghĩ lại dặn dò. "Chuyện nhìn thấy tôi đừng nói với bất cứ ai."
Cảnh vệ đáp ứng, lập tức truyền đạt tin tức lên trên. Chủ nhân biệt thự vừa nghe thấy người đến là ai, lập tức cho vào, vội vàng đến độ ngay cả xác nhận đối phương là giả hay thật cũng không để ý.
Vừa tiến vào tiền sảnh phong cách phục cổ, chỉ thấy Kelly vội vã nghênh đón, đó là thanh niên diện mạo có mấy phần tương tự Myron, sợi tóc trắng bạc dài mềm đồng dạng phất phới, con ngươi lóe ra ánh xanh lục sáng trong.
Rất ít người biết, xanh lục không chỉ đại diện cho thanh xuân cùng sức khỏe, nó cũng đồng thời ám chỉ thuốc độc mãnh liệt. Ở thời cổ đại, có một loại độc dược xanh lục hoàn mỹ nhất sinh ra do ngâm đồng lục vụn trong dung dịch thạch tín, đồng lục vụn có độc, mà thạch tín độc tính mạnh, hai thứ kết hợp, làm xanh lục trở thành danh từ ác ma.
Màu xanh lục trong mắt Kelly rốt cuộc tồn tại cái gì, có lẽ tử thần sẽ tương đối có hứng thú, bất kể thế nào, trong mắt y lúc này có vẻ không thể tin được, sau khi xác nhận người trước mặt thật sự là Myron mình cho rằng sớm đã chết đi.
"Em!" Bắt lấy tay em trai, vì là bán huyết tộc, tay em trai bất đồng với mình, mang một chút hơi ấm. "Thật sự là em!"
Myron lúc này mới cảm thấy mình thật sự về đến nhà, vì có người chào đón.
"Là em, em còn sống, không..." Không có chết, vì suy nghĩ kỳ quái của người nọ.
"Nói cho anh biết chuyện gì xảy ra. Nếu em không chết, tại sao không gọi điện báo bình an? Blake, Ryan, và anh đều vì cái chết của em mà thổn thức không ngừng..."
Vui sướиɠ đầy cõi lòng Kelly qua đi, kế tiếp chính là muốn mắng thằng em một trận, mà Blake và Ryan trong miệng y chính là hai anh trai khác mẹ khác.
"Nói ra rất dài dòng, em..."
"Đừng đứng đó, vào bên trong ngồi, từ từ nói." Kelly dùng sức kéo em trai đi qua sàn nhà đá cẩm thạch, vào phòng khách lớn yên tĩnh trên lầu. Ngồi xuống ghế dài thảm lông ngỗng, thuận tay lay chuông gọi người hầu đưa trà cùng bánh ngọt lên.
Vấn đề nhất thời muốn hỏi quá nhiều, Kelly ngược lại không nói gì nữa, chỉ yêu thương vuốt tóc em trai. Huyết tộc dù lạnh lùng với thế sự, nhưng liên hệ lẫn nhau trong gia tộc rất mạnh, tình cảm với người thân lại càng sâu hơn, lấy cái này bù lại khiếm khuyết khó sinh con cái nối dõi, sự quan tâm của y với em trai còn nhiều hơn biểu hiện bên ngoài.
Y nghĩ: đứa em này có lẽ do trong cơ thể có máu nhân loại, từ trước tới giờ đều thiếu cảnh giác với con người, cho nên một lần rồi hai lần, hai lần rồi ba lần bị thương tổn, làm anh trai, tình cảm sao chịu nổi?
Hầu gái bưng lên một chậu nước hoa hồng cho hai anh em lau mặt rửa tay trước, sau đó lập tức đưa tới khay bánh ngọt cùng trà Darjeeling hái mùa hạ đã pha xong, hương trà thanh nhã tôn lên tình cảnh ngoại quốc giữa vẻ trang hoàng xa hoa, hai người đã lâu không cùng nhau uống trà như vậy, dù huyết tộc là chủng tộc thoát khỏi thời không, cùng ngồi nhìn nhau cũng thấy dường như đã cách mấy đời.
"Căn cứ tin tức nội bộ Kỵ sĩ đoàn, Kỵ sĩ Bầu trời Gerald Winter lấy kiếm đâm vào tim em, làm em ngay cả chút tro bụi cũng không thừa lại!" Kelly tức giận không chịu nổi. "Anh khóc trắng, vì em!"
Myron run lên, được anh trai thẳng thắn biểu đạt tình cảm, cảm thấy rất ngượng ngùng, cúi đầu nhẹ giọng giải thích.
"Em gϊếŧ linh mục thị trấn, sau đó hắn làm em giả chết, giấu trong hồ Tinh Linh, che mắt được Thần ngự Kỵ sĩ đoàn, chấm dứt cuộc truy bắt chân trời góc biển của chúng."
"Hắn tại sao muốn giúp em? Thần ngự Kỵ sĩ khác với người bình thường, sẽ không dễ dàng bị huyết tộc mê hoặc..." Kelly nghi vấn. "Sẽ không là quỷ kế của hắn chứ?"
"Hắn nói hắn yêu em." Myron phát ra một tiếng cười giễu cợt. "Hắn là kẻ nói dối, đừng tin lời của hắn."
Kelly vươn tay nâng mặt hắn lên, nhìn kỹ vào mắt hắn, nội tâm hắn, phát hiện trong ánh mắt xanh nước biển hơi gợn lên một chút sóng.
Nhớ lại Kỵ sĩ Bầu trời, năm năm trước y có gặp đối phương một lần, lúc ấy kỵ sĩ giả trang thành Erwin Silver tiếp cận Myron, khi đó Kelly tương đối ghét y, lại không ngửi ra mùi Kỵ sĩ đoàn của người đó.
Sau khi tin tức Myron chết truyền ra, Kelly nén giận, lén phái người tìm kiếm rõ ràng chi tiết về Gerald. Người này không biết tại sao năm năm trước rời khỏi Kỵ sĩ đoàn, đến núi Athos xa xôi sống ẩn cư, trong năm năm qua chưa từng cống hiến cho Kỵ sĩ đoàn.
Chẳng lẽ kỵ sĩ thật sự có một ngày bị Vampire mê hoặc?
Kelly nhịn không được nhìn chăm chăm em trai, huyết tộc trời sinh tà mị, ngụy trang làm sao cũng không che giấu được ác khí, đứa em trộn lẫn huyết thống nhân loại lại là cá biệt, tướng mạo đoan trang ngược lại có nét thanh lệ thiên giới, nếu Gerald vì nó mà thần hồn điên đảo, cũng không quá ngạc nhiên.
Myron bị nhìn chăm chăm thật sự thấy mất tự nhiên, hỏi. "Nhìn cái gì?"
Lắc đầu, Kelly nghiêm túc nói. "Nếu em không phải em của anh, anh sẽ yêu cầu em lấy thân thể đi quyến rũ hắn, kéo hắn về phe ta, hoặc trở thành nội ứng, cung cấp tin tức Kỵ sĩ đoàn... Nhưng, không thể, con heo kia ngay cả xách dép cho em cũng không xứng, anh tuyệt đối không để hắn đến gần em."
"Em cũng không muốn đến gần hắn nữa, nhưng..." Nói tới đây, Myron hận. "Hắn lấy thánh giá của em đi!"
Kelly ngạc nhiên, y biết em mình không mang đồ trang sức, trang sức duy nhất trên người là di vật của mẹ, từ nhỏ đã đeo bên mình, không một ngày ngoại lệ, thật sự còn yêu hơn mạng.
"Heo lấy thánh giá làm gì? Trong Kỵ sĩ đoàn, thứ đó nhiều như rác rưởi."
"Em không biết... Em phải đòi lại."
Vật kỷ niệm nho nhỏ, là liên hệ duy nhất của hắn cùng mẹ. Về mẹ, ngay cả trưởng lão sống lâu nhất trong tộc cũng không khắc sâu ấn tượng với bà, bà đột nhiên xuất hiện lại đột nhiên biến mất, bằng chứng duy nhất chứng minh bà từng tồn tại chính là Myron, cùng dây chuyền thánh giá.
Kelly ăn một cái bánh quy, đột ngột cười, trong lòng đã có dự tính, nói. "Anh sẽ giúp em lấy lại dây chuyền."
"Làm sao lấy? Thần ngự Kỵ sĩ rất lợi hại..."
"Gerald Winter năm năm trước đã bị Kỵ sĩ đoàn trục xuất đến núi Athos biển Aegean, năm năm nay, anh cách một đoạn thời gian lại phái người đi gϊếŧ hắn, báo thù cho em..."
"Hắn đã chết?" Myron nghe đến đó, tim thắt lại, ngay cả hô hấp cũng đình chỉ.
Kelly bất cứ lúc nào cũng bày ra giọng mỉa mai, mày nhếch lên hỏi. "Em lo cho hắn?"
"Không..." Con ngươi Myron dao động. "Kẻ đó, không đáng để em cho một chút quan tâm."
"Vậy sao?" Kelly oán hận dùng sức gõ ly cao cấp trong tay xuống bàn, thiếu chút nữa đánh vỡ ly, lại mắng. "Hắn xảo quyệt hơn tưởng tượng, từ đầu đến cuối anh phái mấy chục người đi, không một lần được việc."
Myron ngầm thở một hơi, nhưng vẫn khuyên nhủ. "Đừng làm như vậy, nếu Kỵ sĩ đoàn biết anh muốn gϊếŧ người, lại không biết sẽ gây ra phiền phức gì."
"Anh dùng giá cao mua chuộc sát thủ nhân loại cao cấp, dù họ thất bại bị bắt, cũng không khai ra anh...." Liếʍ liếʍ miệng, nụ cười tàn nhẫn hiện lên. "Còn nhiều kẻ cần tiền không cần mạng mà..."
"Bớt phóng túng một chút!" Myron nhịn không được lại khuyên. "Đừng quên điều thứ nhất trong sáu giới luật huyết tộc, tộc nhân phải ẩn mình, tránh làm nhân loại sợ hãi..."
Kelly đối với điều mục này có chút bất mãn. "Hừ, làm huyết tộc hoa lệ lại bắt chước chuột bọ trốn trong bóng tối, có chút khác với thiên tính chúng ta. Bất quá, tình thế mạnh hơn người, anh sẽ lấy cách của anh thu lại, em cứ yên tâm."
"Nếu biết hắn ở biển Aegean, em tự mình đi một chuyến..."
Kelly nắm chặt đầu vai em trai, mực đen nồng tinh khiết như lông thiên nga đen từ trong mắt khuếch tán ra, đó là dấu hiệu cảm xúc phẫn nộ phát ra từ nội tâm Vampire.
"Em không thể đi! Để con heo kia nhìn thấy em, sẽ lại nguy hiểm!"
"Nhưng..."
"Không nhưng nhị gì cả!" Kelly hét ra tiếng.
Myron hạ mắt, ngoài mặt nhìn như nghe lời, nhưng trong cơ thể có một nửa là địa bàn của ma quỷ, phản nghịch là trạng thái bình thường.
Kelly thế nào không biết em trai này? Thả lỏng tay bắt người, sửa lại thành dịu dàng xoa ấn, nói. "Em vừa trở về, nghỉ ngơi mấy ngày đi, anh phải gấp rút chuẩn bị lễ chào đón người mới gia nhập huyết tộc..."
"Người mới? Ai?"
"Đương nhiên là em. Kỵ sĩ đoàn cho rằng Myron Telsen đã chết, trong tộc cũng đưa em vào sổ tử... Nhân mấy ngày này, anh sắp xếp một thân phận mới cho em. Đúng, nói em là con trai chú Walker, mới từ Ru-ma-ni đến, chính thức tiến vào trung tâm dòng chính."
"Uhm!"
Vì thanh xuân bất lão, huyết tộc đã lập ra một bộ luật sống lâu ở thế giới con người, cách mấy chục năm sẽ giả tạo chứng cứ tử vong của mình, rời khỏi mười, hai mươi năm, sau đó trở về lấy tên con nối dõi thừa kế tài sản cùng thân phận trước đó, dung mạo giống nhau cũng rất dễ lấy huyết thống lừa gạt.
"Bất quá...." Kelly vẫn băn khoăn. "Myron Telsen mới chết năm năm, nếu để đám heo kia thấy mặt mũi em, sợ chuyện giả chết sẽ ồn ào lộ ra.... Không sao, lấy cách thức vũ hội hóa trang tiến hành lễ, điển lễ kết thúc, em liền cùng Blake đi Ấn Độ ở năm năm, mười năm, chờ qua chuyện..."
"Được!"
Cơn giận dữ đã bình ổn, đôi mắt bị nhuộm đen của Kelly lại dần nhạt đi, đồng tử xanh lục một lần nữa hiện ra, ý cười dịu dàng nảy lên.
"Em nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời, bảo vệ bản thân, đừng dính tới con người cùng heo nữa. Chúng ta mất cha đã một trăm năm, không muốn lại mất thêm em nữa. Nếu Blake cùng Ryan ở đây, họ cũng sẽ nói như vậy với em."
"Em hiểu." Gật đầu, Myron trả lời. "Em hiểu."
Nhưng tình thế phát triển lại không phải do người.