Trái Táo Cám Dỗ

Chương 1

Mở Đầu
Năm 2005, cuối hạ đầu thu, vùng ngoại ô Luân Đôn.

Chỉ dựa vào một vòng rào khắc hoa bằng sắt, đã ngăn cách mảnh xanh này thành hai thế giới trong ngoài bất đồng, bên ngoài là phàm trần thế tục nhốn nháo rộn ràng, có con người sinh sống sinh sôi, còn khu vực được vây trong hàng rào là thuộc về Chúa, bên trong có nhà thờ tháp nhọn cùng nhà ở đứng sừng sững, đó là tổng bộ Thần ngự Kỵ sĩ đoàn dưới trướng giáo đoàn.

Cái gọi là Thần ngự Kỵ sĩ đoàn, thành lập đã mấy trăm năm, là tổ chức ánh sáng, chuyên phụ trách diệt trừ yêu ma phạm pháp, ức chế ma giới kiêu căng ngạo mạn, duy trì Chúa ở nhân gian, cân đối thế lực ma quỷ cùng nhân loại.

Người lãnh đạo cao nhất trong Kỵ sĩ đoàn là Đại đoàn trưởng, dưới trướng có Mục sư trưởng, Quân đoàn trưởng phụ trách sự vụ trong đoàn, mà Thần ngự Kỵ sĩ tiên phong đảm nhận công việc trừ ma tổng cộng có bảy vị, nhân số tuy ít, lại là khắc tinh mà ma quỷ nghe thấy liền mất hồn mất vía.

Hiện tại, một trong các kỵ sĩ, Kỵ sĩ Bầu trời Gerald Winter đứng ngoài cửa sắt khắc hoa của tổng bộ, lần lữa không bước vào địa phận của Chúa, phảng phất như biết rõ một khi tiến vào, giới luật nào đó sẽ lại trói buộc y, khiến y không thể làm theo ý trái tim mình.

Cho nên y không mang trái tim trở về.

Nhiều năm được phái đến Bắc Âu, theo dõi lang tộc địa phương, năm ngoái y lại tiếp nhận một vụ huyết tộc, ở vùng quê hơn nửa năm, hiện giờ vụ án đã kết thúc, y không thể không trở về, lại cố tình để trái tim ở lại nơi đó.

Nói đến người thanh niên Gerald này, y thân hình cao lớn, khuôn mặt góc cạnh, tóc cùng mắt màu nâu làm y nhìn có vẻ hơi cứng nhắc, mảnh sáng chợt lóe trong đáy mắt lại nói rõ, người này kỳ thực tinh tế hơn bề ngoài.

Năm đó khi còn bé, cha mẹ đều qua đời, do thần kinh vận động vượt trội và đầu óc linh hoạt, y được tuyển vào Kỵ sĩ đoàn, từ đó được kỵ sĩ thăng chức Quân đoàn trưởng Victor Sayles thu làm học trò hướng dẫn, sau khi thành niên thông qua khảo nghiệm, chính thức trở thành một trong bảy kỵ sĩ, được Đại đoàn trưởng ban cho Thương thiên kiếm, xưng là Kỵ sĩ Bầu trời.

Hiện giờ Kỵ sĩ Bầu trời đang chăm chú nhìn thánh giá to lớn trang trí đá quý đủ màu trên đỉnh nhà thờ tháp nhọn, một chữ cũng không phát ra. Sắp tới hoàng hôn, tà dương làm bóng y dài nghiêng từng tấc, phảng phất như mượn cái này ám chỉ: thời gian là một loại tiền độ lượng, đứng nơi đây không chút đóng góp, bất quá là hao phí vô số thời khắc hiện tại.

"Nhưng thời gian cũng là kẻ vùi lấp tốt nhất, vùi lấp những sự kiện nổi lên trong nước lũ." Chế giễu lại ánh chiều hỏa hồng.

Tà dương không nói gì, đây là một loại kháng nghị của kẻ tâm cơ thâm trầm.

Gerald cười, cúi đầu từ trong túi lấy ra một vật khác, đó cũng là một cây thánh giá vàng nho nhỏ, giá trị không bằng cái trên nóc nhà thờ kia, nhưng ở trong lòng Gerald, thánh giá bé nhỏ này là vật báu vô giá, chỉ vì nó từng ngày đêm kề sát không rời trái tim người yêu y, lâu đến mấy chục năm.

Trên vật trang sức vàng được khảm một viên ngọc lam, xanh tựa ánh mắt như trời như biển của người yêu.

"Đây là di vật của mẹ em, tôi đoán, ánh mắt màu lam của em chắc chắn được di truyền từ bà, mà đôi mắt của bà cũng nhất định không thể phân cao thấp cùng viên đá quý này!"

Hôn lên viên đá, trượt xuống thánh giá màu vàng một chút, tựa như hôn lên l*иg ngực trắng tinh không tỳ vết của người yêu, y nhớ lại cảm giác trơn mềm ấm áp kia, tâm tư cũng lập tức trở lại một khắc triền miên lưu luyến đó.

Thở dốc nôn nóng bất đắc dĩ, màu hoa hồng dập dờn bên gò má, nước mắt oán hận từ vành mắt hình hạt hạnh chảy ra nhiễm lên khuôn mặt, tựa sương sớm ướŧ áŧ run rẩy trên cánh hoa, lúc y ôm lấy đối phương, mặt dây chuyền thập tự tượng trưng cho thần thánh dán giữa ngực hai người, thấm đẫm mồ hôi kí©ɧ ŧìиɧ giữa nhịp đập lẫn nhau.

Gerald bình ổn lại mặt hồ gợn sóng trong lòng, hận không thể trở về hồ Tinh Linh, đánh thức người đang say ngủ, cột lại trong ngực mình, không rời xa nhau nữa.

Nhưng...

"Không, khó khăn lắm mới sắp xếp ổn thoả!" Gerald thấp giọng thuyết phục bản thân. "Mọi thứ mình làm là tốt nhất đối với anh ta."

Dù cả đời này chỉ có thể có được đối phương trong ba ngày, cũng rất đáng giá.

Lại nhìn thánh giá trên tay. Trên người người yêu mắt lam chưa từng có vật trang sức dư thừa, thánh giá này là ngoại lệ, nghe nói là vật kỷ niệm duy nhất mẹ hắn chết đi để lại, lại bị mình cưỡng đoạt.

Nếu có thể giữ lại bên mình thì tốt, có thể mỗi ngày thấy vật nhớ người.

"Đáng tiếc không thể giữ..." Nắm chặt, mặc cho góc cạnh trên đá quý đâm vào lòng bàn tay, y thì thào nói. "Đây là vật chứng, phòng hồ sơ tối cao mới là nơi cuối cùng nó sẽ về."

Bỏ thánh giá vào lại túi, ngón cái lúc này vuốt ve một vật khác, đồng hồ bỏ túi có nắp bằng đồng kiểu dáng cổ điển, đại diện một loại cảm xúc lãng mạn hoài cổ, đồng thời giúp chủ nhân che giấu tình cảm mờ ám.

Mở nắp đồng hồ, cũng liền mở ra bộ dạng người yêu mà Gerald nhớ kỹ trong lòng.

Mặt trong nắp dán một tấm hình cũ ố vàng, là hình bán thân người nọ, tuy không hiện rõ màu tóc cùng đồng tử, nhưng dung nhan tuấn tú kia quá mức mộng ảo, bất cứ ai nhìn cũng luyến tiếc chuyển mắt đi.

"Bông hồng tùy hứng kiêu ngạo, nếu không bảo vệ tốt, sẽ có côn trùng lấy cánh hoa làm đất ấm, tổn hao em..." Nói với người trong hình. "Yên tâm, người yêu dấu, mọi chuyện đã có tôi."

Đóng nắp đồng hồ lại, bỏ vào trong túi trước ngực, bước lên thềm đi vào tổng bộ Kỵ sĩ đoàn.

Trong phòng nghị sự, Mục sư trưởng, Quân đoàn trưởng đều có mặt dự thính, thân là tổ viên quan trọng của Kỵ sĩ đoàn, họ khoác áo bào trắng rộng, trên mặt áo đều thêu chữ thập đỏ, ăn mặc nghiêm chỉnh, có thể thấy được họ rất xem trọng kết quả nhiệm vụ lần này của Gerald.

Thầy của Gerald, Victor Sayles cũng ở đây, hắn từng là một trong bảy kỵ sĩ Thần ngự, mười mấy năm trước thăng chức kỵ sĩ tổng quản, là một trong những phụ tá của Quân đoàn trưởng, ghế trống kỵ sĩ sau đó do Gerald bổ sung.

Gerald bình tĩnh vững vàng, chậm rãi trả lời.

"Vụ án Erwin Silver trình báo Vampire hư hư thực thực quấy nhiễu người dân, tôi đã điều tra rõ ràng: người tóc bạc xuất hiện gần nhà Silver, Myron Telsen, quả thực là Jean Telsen bảy mươi năm trước."

Mục sư trưởng tóc hoa râm mở hồ sơ trên bàn ra, ánh mắt khép hờ sau khuôn mắt kính vàng, gã cẩn thận kiểm tra hồ sơ, nguyên nhân kết quả của vụ án được bày ra rõ ràng.

Bảy mươi năm trước, Jean cũng từng đến thăm nhà Paul Silver ở vùng quê Anh quốc, lúc đó đã xảy ra sự kiện kinh khủng Vampire hút máu mấy thiếu nữ, tất cả chứng cứ đều chỉ ra Jean Telsen là hung thủ.

Người bình thường đều không biết, Kỵ sĩ đoàn lại biết tường tận, gia tộc Telsen vốn là một dòng huyết tộc cổ xưa, thường được gọi là Vampire.

Paul Silver là ông cố Erwin, lúc ấy kết bạn cùng Jean, Jean mơ ước vị hôn thê Natalie của Paul, một ngày trước khi hai người kết hôn bắt bà ta đi. Ngay lúc đó, thị trưởng phát hiện muốn cứu người, bị Jean gϊếŧ, Paul sau đó đuổi tới, lấy đạn bạc bắn bạn, về sau Vampire mất tích, nghiên cứu kết luận xác nhận đào tẩu.

Bảy mươi năm sau, Jean đổi tên thành Myron, trở về ven hồ Tinh Linh. Erwin dựa vào hình cũ trong nhà nhận ra hắn, sợ hắn trở về trả thù gia tộc Silver, cầu viện Thần ngự Kỵ sĩ đoàn, do đó Gerald thế vai Erwin, trở lại nhà Silver, chặt chẽ chú ý động thái Myron.

Năm sau, Myron quả nhiên trở lại biệt thự ven hồ Tinh Linh nghỉ hè. Lúc này thị trấn xảy ra vụ án gϊếŧ người hàng loạt, máu trong cơ thể người chết đều bị hút sạch, ngay lúc Gerald hoài nghi linh mục thị trấn là hung thủ, linh mục lại lừa Myron đến phòng mình trước một bước, ý đồ xâm hại, bị Myron gϊếŧ.

"Hung phạm Linden Hawthorne coi Myron là mục tiêu kế tiếp, lúc tôi đến đã không kịp. Myron sau khi gϊếŧ linh mục, chạy tới ven hồ Tinh Linh, liên thủ cùng ác tinh linh Peg Powler trong hồ đả thương tôi, tôi lỡ tay ngộ sát hắn, sức mạnh tay trái cũng bị Peg Powler hấp thụ ——"

Quân đoàn trưởng ngắt lời hỏi. "Thi thể đâu?"

"Thương thiên kiếm đâm vào tim, tan thành khói bụi." Gerald đáp.

"Ngay cả mẫu xét nghiệm cũng không giữ được?" Mục sư trưởng có chút chỉ trích với điểm này. "Mục đích chính yếu của nhiệm vụ này là lấy mẫu kiểm thể của hắn, cung cấp cho Trung tâm nghiên cứu Alpha kiểm nghiệm..."

Trung tâm nghiên cứu theo như lời Mục sư trưởng là trung tâm nghiên cứu y học bí mật về sinh hóa và huyết dịch dưới trướng giáo đoàn, chuyên phụ trách thuật luyện kim và trường sinh bất lão. Mấy trăm năm nay, Vampire và người sói bị các Thần ngự Kỵ sĩ bắt về đều trở thành mẫu vật nghiên cứu của trung tâm.

Chỉ có một số ít người biết đến sự tồn tại của trung tâm nghiên cứu này, trong đó bao gồm các Thần ngự Kỵ sĩ, huyết thanh Vampire tiêm vào trong thân thể họ cũng là do trung tâm nghiên cứu này điều chế ra.

Gerald cúi đầu tự trách. "Điểm ấy là sơ suất của tôi."

Mục sư trưởng gõ gõ hồ sơ, lại hỏi. "Căn cứ theo ghi chép bảy mươi năm trước, Jean từng bị sáu viên đạn bạc bắn trúng, với thể chất mẫn cảm với bạc của huyết tộc, hắn không thể còn tồn tại trên thế gian. Với cái này, anh có phát hiện gì?"

"Thể chất Jean quả thực có chỗ đặc biệt. Hắn cũng không phải huyết tộc thuần chủng, mẹ là phụ nữ nhân loại, có thể bởi vậy mà di truyền sinh mệnh lực ngoan cường. Ngoài ra, năm đó tuy Paul nhận định Jean đã chết, nhưng viên đạn ông ta cho rằng trúng tim thật ra chỉ sượt qua phổi..."

Quân đoàn trưởng nói với Mục sư trưởng. "Tạm thời bất luận hung phạm là ai, Myron Telsen hoàn toàn không nhất thiết phải gϊếŧ người ở bảy mươi năm trước và bảy mươi năm sau đều phạm tội gϊếŧ người, vi phạm quy định của Thánh Ma bạch hội. Thần ngự Kỵ sĩ đoàn chúng tôi dựa vào đó phán quyết tử hình hắn, gia tộc Telsen ngay cả chỗ xen vào cũng không có."

"Đúng vậy." Mục sư trưởng gật đầu nói. "Vốn hoài nghi trong cơ thể Jean có kháng thể đặc thù, có thể giúp Trung tâm nghiên cứu Alpha tiến thêm một bước chế tạo ra.... Nếu tan thành tro bụi, đành phải tiếp tục tìm kiếm vật thí nghiệm khác..."

Gerald phía dưới nghe được rõ ràng, biết lúc trước Mục sư trưởng đặc biệt chú trọng vụ này đều là vì Trung tâm nghiên cứu Alpha lúc nghiên cứu trường sinh bất lão gặp phải vướng mắc, bởi vậy có hứng thú với thể chất đặc biệt của Jean.

Nhưng với Gerald mà nói, Jean chỉ duy nhất đặc biệt ở chỗ hắn làm mình thần hồn điên đảo mà thôi.

Phân tâm trong chốc lát mới nghe thấy Giám sát trưởng bảo y trình lên vật chứng vụ việc này, chuẩn bị kết án.

Lấy thánh giá vàng nho nhỏ ra, vạn phần không muốn, nhưng vẫn không chút biểu tình nộp lên.

"Đây là đồ trang sức Jean Telsen mang bên mình không rời, là di vật của mẹ hắn. Trong hình cũ Erwin Silver cung cấp, hắn cũng mang một mặt dây chuyền như vậy, do đó chứng minh người chết quả thực là hắn."

Mục sư trưởng tiếp nhận, tinh tế xem kỹ một hồi lâu, đôi mày trắng dày bao trùm trên con mắt lay động nghi hoặc.

"Thánh giá này nhìn rất quen mắt, ngọc lam phía trên..."

Quân đoàn trưởng, Kỵ sĩ tổng quản hai bên nghe vậy cũng đều đặt lực chú ý phía trên mặt dây chuyền, cuối cùng, Victor Sayles tổng kết.

"Đá quý bất quá là dùng để làm nổi bật giá trị thánh giá, Gerald cũng từng nói, mẹ Jean Telsen là con người. Đáng tiếc, thánh giá vẫn không giúp được bà mẹ kia tránh bị huyết tộc xâm hại."

Mục sư trưởng gật đầu, giao thánh giá cùng hồ sơ cho Giám sát trưởng, để gã cất vào phòng hồ sơ tối mật của Kỵ sĩ đoàn, phòng hồ sơ này chỉ có người từ cấp Kỵ sĩ tổng quản trở lên mới có thể đi vào đọc tư liệu.

Ngay lúc sắp tan họp, Gerald tiến lên một bước, nói có chuyện yêu cầu.

"Tôi vì khinh địch mà bị hỏng một tay, sức lực tổn thất ba mươi phần trăm, thân thể thế này sẽ chỉ làm gánh nặng cho sức chiến đấu của Thần ngự Kỵ sĩ. Tôi yêu cầu đến nơi yên tĩnh tĩnh dưỡng, đợi tinh khí tay trái bình phục như cũ rồi về lại đơn vị! Trong lúc này, xin đề bạt người mới từ trong kỵ sĩ thực tập, duy trì cân bằng bảy kỵ sĩ."

"Anh cần thời gian tĩnh dưỡng bao lâu?" Quân đoàn trưởng hỏi.

Gerald làm bộ vung vung tay trái mình, cánh tay vốn có thể khiêng vác ngàn cân lúc này yếu như người bình thường.

"Năm năm." Y đáp.

Quân đoàn trưởng cùng Mục sư trưởng thấp giọng thương lượng một lát, rốt cuộc cho ra quyết định.

"Gerald, anh thân là Thần ngự Kỵ sĩ, lại phạm sai lầm lúc đối phó huyết tộc cùng tinh linh sông nho nhỏ, có lẽ do tâm ý anh không kiên định, bị huyết tộc cám dỗ. Tôi quyết định, năm năm tới anh phải đến núi Athos, tận tâm thành ý cầu nguyện với Chúa Trời, sao chép Thánh Kinh gội rửa tội lỗi bản thân."

Gerald cười khổ, Mục sư trưởng quả nhiên hiểu biết sâu rộng, biết mình bị Vampire mê hoặc. Trên núi Athos rải rác tu viện, thiếu trò giải trí, Mục sư trưởng phạt y đến cái chỗ đó, xem ra là hy vọng y chuyên tâm trui rèn thân thể, tôi luyện ý chí chống đỡ ma quỷ.

"Vâng!"

Kỳ thực, định cư trên núi cô quạnh như vậy cũng tốt, y có thể càng chuyên tâm tưởng niệm người yêu, cầu nguyện đối phương sớm ngày tỉnh dậy từ trong quốc gia bụi gai phủ kín.

Lúc thu dọn trong phòng, Victor Sayles cùng Kỵ sĩ Mây xanh Martina đến xem y. Martina thường trú ở trung tâm Kỵ sĩ đoàn, cũng là nữ kỵ sĩ duy nhất trong bảy kỵ sĩ.

Martina có mái tóc đen dài gợn sóng, tròng mắt sắc bén linh hoạt, màu da hơi ngăm đen tôn lên nét đẹp dã tính của cô, dáng người gầy mảnh không chút lồi lõm, mỹ mạo như vậy vẫn chưa làm cô sinh ra kiêu ngạo, có thể trở thành nữ kỵ sĩ đều là dựa vào Bích vân kiếm trong tay và đầu óc thông minh cẩn thận.

Còn Victor Sayles, vai vế tuy cao hơn Thần ngự Kỵ sĩ một bậc, nhưng vì từng là Thần ngự Kỵ sĩ, hắn cũng được tiêm huyết thanh đặc biệt, tuổi thọ bởi vậy cũng kéo dài, nhìn bề ngoài tuyệt đối không vượt quá bốn mươi, mắt màu lam xám tích trữ sự khôn khéo, tóc xám đoan chính càng lộ ra đặc tính tỉ mỉ của hắn.

"Tôi nghe nói..." Martina tiếc nuối. "Anh phải đến núi Athos.... Anh chịu được cái nơi thiếu thốn đó?"

Ném mấy quyển sách báo vào túi hành lý, Gerald đáp. "Tôi từng ở cô nhi viện mấy năm, đối với thiếu thốn cũng không xa lạ. Nếu cô đến gần đó làm nhiệm vụ, nhớ mang mấy quyển tiểu thuyết kinh dị cho tôi gϊếŧ thời gian."

"Cái đó tôi làm được!" Martina mỉm cười gật đầu, lập tức áy náy nói với hai người. "Cáo từ trước, khu đông Luân Đôn có người thấy quỷ Gremlin, tôi phải tới trước cảnh sát bắt nó về."

Gerald gật đầu, biết yêu tinh Gremlin thích nhất là bám thân lên máy móc hay công cụ, rất dễ phát hiện tung tích chúng trên nhiều chiếc xe, một khi chúng giở trò quỷ, dễ làm máy móc trục trặc, tạo thành vấn đề nghiêm trọng.

Hai người nhìn theo Martina rời khỏi, Victor nhún nhún vai với học trò cưng, nói thẳng.

"Trăm công ngàn việc còn đặc biệt đến tiễn, cô ấy có cảm tình với cậu."

"Đồng đội thôi, thầy đừng bóp méo ý của cô ấy." Gerald ngừng tay làm việc, nhìn thầy, giễu lại. "Em lại cảm thấy thầy cũng có cảm tình với cô ấy giống như các kỵ sĩ khác, sao không tự do theo đuổi? Thân là học trò, em sẽ rất vui khi thấy chuyện thành."

"Có cảm tình không nhất định phải là tình yêu, mà tình yêu..." Đuôi mày màu xám của Victor hất lên, ý không thể gật bừa. "Với kỵ sĩ mà nói, là tối kỵ."

"Học trò cẩn thận tuân theo dạy bảo." Gerald nghênh đón ánh mắt lam xám thấu triệt mọi thứ của thầy, nghiêm mặt đáp.

Victor bởi vậy thoả mãn, lại nhìn chăm chăm tay trái Gerald một hồi lâu, lúc này mới thấp giọng hỏi, không muốn người bên ngoài nghe thấy.

"... Dù chỉ còn bảy phần sức lực, ma quỷ thông thường cũng không phải đối thủ của cậu. Cậu rốt cuộc tính cái gì?"

Gerald sửng sốt, không chút hoang mang đáp. "Giằng co cùng ma quỷ nhiều năm như vậy rồi, em mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một chút!"

"Trước ngày sách Khải Huyền tuyên bố đến, kỵ sĩ cũng không nên chán nản." Victor không cho là đúng.

"Nếu tay trái mạnh khỏe không việc gì, em sẽ kiên trì chiến đấu tiếp." Chuẩn bị xong hành lý, Gerald mỉm cười, lại nói. "Mọi thứ đều là Thượng đế an bài."

"Ý đồ của Thượng đế huyền diệu khó đoán." Victor gật đầu đồng ý. "Đúng."

Đứng ngoài cổng Thần ngự Kỵ sĩ đoàn, cửa sắt khắc hoa đóng lại phía sau Gerald, y lộ ra nụ cười nhẹ như trút được gánh nặng.

Lại lấy đồng hồ bỏ túi ra mở nắp, khuôn mặt Jean, cũng chính là Myron từ bảy mươi năm trước chăm chú vào y.

"Myron, bông hồng lam độc nhất vô nhị của tôi." Hôn nhẹ lên hình, thì thầm. "Xong rồi, từ nay về sau, là tôi cùng em..."

Chuyện về sau, về sau sẽ nói.