Chương 4 (2)
Dick trẻ tuổi mở xe cảnh sát ra, len qua rừng rậm, xuôi theo con đường trải sỏi bên hồ, tới trước ngôi nhà mà dân thị trấn truyền tai nhau là để hậu duệ quý tộc nghỉ ngơi.Ngôi nhà tinh xảo thanh lịch nằm ở ven hồ, dựa vào rừng rậm xanh ngắt, thật sự là nơi người ẩn cư rời đàn sẽ chọn, Dick lại nghĩ: Myron vẫn còn trẻ tuổi, ở cái tuổi nên ra ngoài vui vẻ cười đùa với bạn bè, lại chọn ngay thời điểm mùa hè tươi đẹp mà ru rú ở bên hồ, giống như một kẻ đang che giấu rất nhiều bí mật.
Khá tò mò về người này, bất kể là vì vụ án hay tư lợi bản thân.
Trước khi tới đây, Dick có đến hỏi thăm lão George, đương nhiên cũng có hỏi thân phận của Myron. Con cháu quý tộc cũ gia thế, mùa hè năm trước có tới đây, không bao lâu sau thì trở về Luân Đôn, năm nay lại tới nữa, đúng lúc chủ nhân biệt thự nhà Silver cũng chuyển về nơi ở cũ nửa năm trước.
Có lẽ chỉ là trùng hợp, thân là nhân viên cảnh sát, Dick chính là cảm thấy hai người này có vẻ bất thường, nhất là Myron, người đẹp dung mạo tuyệt đỉnh, nhất cử nhất động đều khiến người ta trì trệ và dao động, một người như vậy đặt trong thị trấn này, chỗ nào cũng nổi bật.
Xuống xe, lúc đi ngang qua bờ hồ, giác quan thứ sáu nói với Dick trong hồ có thứ gì đó đang nhìn mình, đột ngột quay đầu, tiếng nước ào ào rồi yên lặng, từng gợn sóng xao động trên mặt hồ, tựa như cái thứ rình rập ban nãy đã nhanh chóng chui vào đáy nước.
Là một con cá sao? Dick bình tĩnh, tận lực không để mình bị truyền thuyết của thị trấn làm ảnh hưởng, cái truyền thuyết kia chính là: Trong hồ Tinh Linh có một ác tinh linh tên là Peg Powler.
Ác tinh linh biết ăn thịt người, ảnh hưởng mà nó gây ra cho thị trấn cổ xưa này không thể nói là nhỏ, không ai dám tự tiện đến bên hồ du ngoạn, cũng bởi vậy mà hồ Tinh Linh giữ được sự tĩnh lặng của nó, mấy trăm năm qua như một ngày.
Gõ cửa nhà Myron, mấy phút sau có người ra đáp. Myron mới từ trên giường thức dậy, ngủ chưa đủ, sợi tóc nhạt màu hỗn độn rối tung trên áo ngủ đen vải nhung viền bạc.
"Chào buổi sáng, cảnh sát... Cậu hôm qua nói muốn tới, không ngờ lại tới sớm như vậy." Mắt lam chớp chớp hỏi. "Sợ nghi phạm chạy trốn?"
Tim Dick đập thình thịch, khí chất ma mị của Myron, dù là nam hay nữ đều có thể dễ dàng bị mê hoặc, ngay cả cảnh sát được huấn luyện cũng vậy. Dick thậm chí hoài nghi mình đến sớm như vậy chính là vì sự kinh ngạc hôm qua.
Chỉnh nón chào hỏi. "... Nếu trong nhà có trang bị máy điện thoại, tôi sẽ gọi báo trước, tiếc là..."
"Tôi không quen dùng sản phẩm khoa học kỹ thuật, xin lỗi." Myron nói xong, tự nhiên mời người tiến vào nhà.
Dick đi theo phía sau chủ nhà, nhìn quần ngủ lụa thuần sắc, chỗ ống quần dính chút bùn đất nhựa cỏ, mắt cá chân non mịn lộ ra phía dưới cũng ở trong cùng tình cảnh.
"Hình như anh chân trần từ trong rừng rậm tản bộ về." Dick cười cười nói. "Thật sự nhàn hạ thoải mái!"
Myron sửng sốt, quay đầu lại phát hiện ánh mắt Dick, chợt bừng tỉnh hiểu ra.
"Đúng, nắng sớm khiến người thoải mái, rừng rậm càng làm ta vui vẻ." Không chút hoang mang, hắn nói lời bóng bẩy, chỉ ghế dựa mây lưng tròn. "Mời ngồi, tôi pha ấm trà."
Trong lúc Myron chuẩn bị nước trà, Dick nhanh chóng nhìn lướt qua nội thất trang trí ở đây. Bài trí ngăn nắp không xa hoa, một trời một vực với cái gọi là phong cách quý tộc, lại khá hợp với không khí ẩn sĩ, nơi này tựa như một lâu đài nho nhỏ, vững chắc bảo vệ mỹ nhân bé bỏng, không bị con rồng xấu xa quấy rối.
"... Tôi nghe người già nói, bảy mươi năm trước có một người tên là Jean cũng từng ở nơi này, ông ấy là gì của anh?" Uống xong một ngụm trà, không có lời xã giao gì, Dick lấy giấy bút ra, đi thẳng vào vấn đề.
"Ông chú." Myron ung dung đáp. "Ông ấy cả đời không lập gia đình, chỉ định tôi làm người thừa kế tài sản, cho nên tôi hợp pháp có được mảnh đất này cùng với phần bất động sản trên đó."
"Ừm, không thể khinh thường tài lực và thế lực trong nước của gia tộc Telsen, hy vọng câu hỏi của tôi chưa đến mức làm anh không thoải mái."
"Có danh hiệu quý tộc cũ, cũng không chứng tỏ huyết thống cao quý được bao nhiêu, cảnh sát không cần khách sáo với tôi, muốn hỏi gì thì cứ trực tiếp hỏi." Cười nhẹ, Myron nói. "Nếu vấn đề quá mức sâu sắc, tôi sẽ mượn điện thoại của cậu liên lạc với luật sư ở Luân Đôn, để ông ta trả lời cho cậu!"
"... Tôi chỉ muốn biết, lúc rạng sáng anh ở đâu?"
"Rạng sáng?" Myron sửng sốt, lúc ấy hắn sa vào trong một loại hồi ức tựa như ảo mộng, sau khi tỉnh lại, đã ở cạnh nghĩa trang.
Rõ ràng biết đó không phải mộng, rõ ràng biết người nọ có lẽ không phải Natalie, nhưng vẫn bướng bỉnh cho rằng như vậy.
"Mấy tiếng trước có người tận mắt nhìn thấy có ai đó quanh quẩn cạnh nghĩa trang..."
"Người nọ thấy ma!" Myron uống xong một ngụm trà, mỉm cười. "Tôi tin hồn ma thích nhất là lướt qua lướt lại ở nghĩa trang, cậu nên đi hỏi ý kiến chuyên môn của linh mục, không phải tới hỏi tôi!"
"Căn cứ theo đặc điểm người chứng kiến miêu tả, người ngoài nghĩa trang kia rất giống anh Myron Telsen..."
"Tôi?" Myron để ly trà xuống, ung dung hỏi. "Trong nghĩa trang gần đây cũng không có người nhà tôi, cái người nhìn giống "tôi" kia lại ở đó làm gì?"
"Ấy, cái này..." Dick không ngờ Myron sẽ hỏi như thế, nhất thời nghẹn giọng, sau đó đáp. "Tôi không thể tùy tiện tiết lộ thông tin của người chứng kiến..."
"Người kia không phải tôi, mà người ta nửa đêm không ngủ được đi lòng vòng một chút cũng không hề phạm tội. Cảnh sát này, phạm vi quản lý của các vị quá rộng."
"Không lâu trước đó mới phát hiện thi thể một khách du lịch ở nghĩa trang, nếu anh không lý do mà lại đi dạo gần đó, rất dễ bị coi là nghi phạm." Dick thở dài. "Tôi cũng chỉ làm tròn trách nhiệm đến tra rõ sự việc, phiền anh phối hợp."
"Đúng vậy, Erwin từng nói, người bị hại đều chảy khô máu, trong thị trấn cũng tung tin đó là kiệt tác của Vampire..." Lại cười khẽ, nhẹ phất tóc màu trắng bạc. "Tôi cũng giống ma quỷ, Vampire đáng ghê tởm, không sai..."
"Không, anh rất dễ nhìn!" Dick lớn tiếng buột miệng nói ra.
Lời khen bất ngờ mà thẳng thắn quá mức trái lại làm Myron kinh ngạc. Hắn ngớ ra một lúc, đột ngột, độ cong khóe miệng nâng lên, một nụ cười mơ hồ mộng ảo tràn ra, làm vẻ mặt luôn loáng thoáng sự châm biếm của hắn có biến hóa cực đại, khiến người ta kinh ngạc như từ trong tuyết trắng lạnh lẽo đột ngột nở ra một bông hoa mỹ lệ.
Dick bị nụ cười kia mê hoặc, thậm chí quên cả thở, chỉ ngơ ngác đắm chìm trong vẻ ma mị vô song đó, hoàn toàn không biết mình đã bị ma lực quyến rũ mà Myron cố ý thả ra mê hoặc, thế nên đánh mất tự chủ và năng lực suy nghĩ.
Người trong gia tộc Myron trời sinh có sức quyến rũ ma thuật. Những bông hoa nở rộ vốn là để thu hút ong bướm tới gần giúp mình thụ phấn, họ thì vì muốn khỏa lấp khát vọng đối với thức ăn, nên có thể hấp dẫn mê hoặc đối phương, để cho mình bắt giữ.
Bắt giữ sinh mệnh con người quả thật dễ như trở bàn tay, đúng vậy, chỉ cần họ muốn.
"Nói cho tôi biết..." Ánh mắt và âm điệu của Myron cũng mơ mơ màng màng, thôi miên vị cảnh sát trầm mê trong ảo mộng không biết cách tự thoát. "Nói cho tôi biết, người chứng kiến là ai... Người đó nói cái gì..."
Dick hoàn toàn bị đôi môi tràn ngập hơi thở tìm vui kia hấp dẫn, cầm lòng không được muốn tới gần. Bỗng nhiên, một chút do dự quét qua đầu, trong tiềm thức, vị cảnh sát được huấn luyện nghiêm khắc đang kháng cự gì đó, nói chuyện cũng ấp úng.
"Tôi... Không... Tôi..."
"Nói đi, tôi muốn nghe..." Myron chủ động nghiêng ra phía trước, xoa nhẹ mặt vị cảnh sát, thân mật dụ dỗ. "Đó là ai?"
Đó là ai? Là hồn ma mình đã đuổi theo? Không, có lẽ cũng không phải hồn ma, mà là một kẻ rình rập. Ví như thành viên Thần ngự Kỵ sĩ đoàn đến để tìm kiếm và phá hoại mà anh trai đã từng cảnh báo.
Đám kỵ sĩ tự nhận là sứ giả chính nghĩa được Thượng đế bổ nhiệm, nhưng chung quy chỉ muốn nhanh chóng diệt trừ người của gia tộc Telsen, lại phải chịu giới hạn của Thánh Ma bạch hội, không thể tự tiện ra tay, nên chúng cứ như hổ đói rình mồi, lùng sục chứng cứ người trong tộc Telsen phạm tội để trừng trị tại chỗ.
Hắn không quan tâm đến sự sống chết của bản thân, nhưng nếu đã có thể sống sót trong đường tơ kẽ tóc, thì thế nào cũng không muốn chết trong tay đám heo kia. Cho nên dùng tới thuật quyến rũ mà mình khinh thường nhất, mê hoặc cảnh sát nhân loại này, muốn moi ra tên người cần kiếm.
Dick nhìn ánh mắt lạnh lẽo xanh như bầu trời kia, lấy mái tóc trắng bạc như nước làm nền, lộng lẫy mà hoa lệ. Dick chìm trong nước biển, thở cũng không cần nữa, chỉ muốn ngóng lên người này, tình nguyện không chớp mắt nữa...
"Nói đi..." Kề sát hơn, môi như hoa hồng đẫm sương, giống như đang muốn tiến đến hôn lên.
"Vâng..."
Dick đang muốn nói ra tên ai đó, rầm một tiếng, cửa bị người dùng chân đá văng, âm thanh lớn quá mức kia đối với Dick lâm vào ảo mộng mà nói, không khác gì tiếng nổ thủng đầu, cả người lập tức bừng tỉnh, lại phát hiện Myron và mình gần sát vào nhau, nhìn thế nào cũng thấy ái muội. Bản thân Dick lại không thể làm rõ vừa rồi rốt cuộc là mình muốn ve vãn Myron hay là Myron chủ động tới gần muốn tặng một nụ hôn, người xông thẳng vào nhà là Erwin, làm Dick vừa hoảng vừa sợ.
"Tôi... Tôi..." Quá quẫn bách, cũng không biết phải giải thích thế nào.
"Hai người?" Trên mặt Erwin xuất hiện vẻ phẫn nộ rất hiếm thấy.
Ban đầu, trong lòng Myron thật sự có hơi luống cuống, nghĩ nghĩ, tại sao mình phải hoảng loạn? Hắn nên tức giận mới đúng, cửa bị khách không mời mà đến đá văng, hắn có nhiều lý do đuổi người ra ngoài.
"Cậu Erwin Silver, dù muốn tới thăm hỏi thì cũng nên lễ phép gõ cửa một cái, đúng không? Tôi vẫn chưa keo kiệt đến mức bỏ cậu ngoài cửa." Thản nhiên nói, khóe miệng mím xuống lại cho thấy hắn khó chịu tới bao nhiêu.
Vừa rồi, Erwin từ ngoài cửa sổ thấy hai người hình như sắp hôn nhau, vừa tức vừa vội, để kịp thời ngăn cản mới đạp cửa xông vào, hiện giờ nhận được một câu chất vấn lạnh nhạt, cũng hiểu ra bản thân mình đã quá xúc động, trong ngực lại có lửa giận không sao kiềm được.
"Hai người, việc này, tại sao..."
Cảnh sát Dick một bên vô tội, một bên nửa tỉnh nửa mê đối với chuyện vừa rồi, mặt khác, cảm thấy Erwin gây cho mình cảm giác giống như tới bắt gian, từ đáy lòng có mấy phần sợ sệt, vội đứng lên đội nón.
"Tôi... Myron, cám ơn anh đã hợp tác hôm nay, nếu có nghi vấn khác về vụ án, tôi sẽ lại ghé thăm."
"Đừng khách sáo, bất cứ lúc nào cũng đều hoan nghênh."
Myron tiễn Dick ra cửa, chờ Dick lái xe rời khỏi, quay đầu lại, thấy Erwin tức tối ra mặt. Hắn bị lây cảm xúc của y, bản thân nhịn không được cũng nóng giận lên. "... Tôi không nhớ có mời cậu đến!"
"Tôi lo anh bị Dick làm khó dễ, cho nên qua giúp, kết quả hai người..." Erwin nghĩ đến hình ảnh ban nãy, đáy lòng nổi ghen tuông, lớn tiếng hỏi. "Hai người hôn nhau?"
Không ngờ người này lại hỏi ra một vấn đề kỳ quái, Myron nhíu mày.
"Không có! Dù là có cũng là đôi bên tình nguyện, không liên quan đến cậu!"
Đang muốn xoay người rời đi, không quấy rầy người này nữa, Erwin lại quay lại, bắt lấy vai hắn ép hỏi.
"Tôi tưởng anh đối với ai cũng đều như vậy, cho nên tính kiên nhẫn đợi chờ, dù anh vẫn đề phòng tôi thì cũng chẳng sao, nhưng anh lại có thể thân mật như thế với cảnh sát chỉ mới hai lần gặp mặt!" Erwin nghiến răng nghiến lợi hỏi. "Anh yêu cậu ta?"
Myron vừa thẹn vừa tức, nhưng bề ngoài vẫn dửng dưng, đẩy tay y ra. "Tôi sẽ không yêu ai, cũng sẽ không giao ra tình cảm chỉ vì từng được ai đó đối xử dịu dàng. Erwin Silver, cứ thu hồi sự hữu nghị, khoan dung và ban phát của cậu đi, chỗ của tôi không có thứ tương đương để đổi."
Nói tuyệt tình một chút đi! Khép lại những chuyện yêu đương này, hắn từng một lần sa chân, kết quả đổi lấy giấc ngủ sâu tới bảy mươi năm cùng sự cảnh giác không thể cởi bỏ đối với con người. Tóm lại, đủ rồi, thừa dịp này chặt đứt quan hệ luôn cũng được.
Huống hồ, Erwin là con cháu của Paul, sớm nên hạ quyết tâm tránh xa ra.
"Cậu rời khỏi đi!"
Rời khỏi thế giới của tôi, chúng ta có thể trở thành hai đường thẳng song song, vĩnh viễn không có một ngày gặp mặt.
Erwin thô bạo trừng hắn, vẻ mặt cũng vặn vẹo, lại loáng thoáng có đau thương. Myron nhìn nơi khác, tránh ánh mắt kỳ quái, phẫn nộ, thậm chí là có chút cầu khẩn kia.
"Anh nói dối, anh đã từng yêu ai đó!" Erwin nói như vậy, lại có chút xót xa.
"Không có."
"Có, anh chắc chắn từng yêu! Từ thái độ tránh né tình cảm của anh tôi liền biết, anh từng yêu ai đó, người đó làm anh đau đớn, đau đớn đến tận bây giờ."
"Cậu đi đi!" Myron nói xong, vào lại nhà mình, như quốc vương đóng cửa lâu đài, cắt đứt với tất cả mọi thứ, đồng thời cũng loại bỏ Erwin ở ngoài, hắn chỉ cần ở trong thế giới của mình là được.
Bên ngoài không có tiếng động, mấy phút sau, Erwin cưỡi xe đạp rời khỏi.
Đợi tiếng xe rời xa, Myron đột ngột cảm thấy trong lòng trống vắng, lơ mơ như trôi nổi trong vũ trụ đen ngòm, bốn phía mịt mờ, ngay cả một vì sao có thể mang cho ánh sáng cũng không có.
Không có giới hạn, cũng không chỗ dựa người, mà thân thể này cũng sắp bị lỗ đen hút vào, trở thành một phần của bóng tối, một lần nữa tan vào vũ trụ.
Đúng, đây giống y như cảm giác lúc hắn cuộn mình dưỡng thương trong lòng đất. Cái cảm giác gọi là cô đơn.