Tình Sự Hoa Hồng

Chương 7

Chương 4 (1)
Chiều hạ oi bức. Erwin cùng Myron thẳng thắn hóng mát dưới bụi hoa hồng, bãi cỏ sạch sẽ thoải mái y như thảm trải, Myron thậm chí lấy tay làm gối nằm, gió mát và hương hồng nồng nàn xôn xao, khiến người ta rối ren buồn ngủ.

Erwin ở một bên đọc nhật ký Natalie, nếu không làm thế, người đẹp tóc bạc vừa giúp y cắt sửa hoa hồng buổi sáng kia sớm đã rời đi vì mệt mỏi.

Mượn kỹ thuật mà cô con gái trí tuệ của tể tướng đã dùng để mê hoặc quốc vương trong Nghìn Lẻ Một Đêm, mỗi lần chỉ kể một nửa chuyện, làm lòng quốc vương ngứa ngáy không yên, trì hoãn thời gian gϊếŧ người, ngày lại qua ngày, đêm nối tiếp đêm, chỉ vì muốn biết kết cục cuối cùng của câu chuyện.

Con người đều thích nghe kể chuyện phải không? Người tóc bạc dù giả vờ dửng dưng, nhưng vẫn không thể giấu được Erwin Silver bề ngoài cẩu thả thật ra lại tinh ý.

"... Trong ba tháng ngắn ngủi, có rất nhiều cô gái trẻ chết đi, bao gồm cả em họ Aida. Con bé cùng mấy cô gái khác được phát hiện trong nghĩa trang, trên cổ có vết thương đáng sợ, máu trong thân thể cũng đều chảy khô. Tất cả mọi người truyền tai nhau, Vampire lòng tham không đáy..."

"Thị trưởng nói, đã báo cáo việc này cho tổ chức Kỵ sĩ đoàn trực thuộc giáo hội Luân Đôn, họ đang gấp rút chạy đến điều tra. Linh mục cũng nói, mỗi thành viên Kỵ sĩ đoàn đều là thiên sứ giáng trần, Vampire không thể hút máu họ..."

Myron nghe đến đó, lông mày hơi giật giật, lạnh lùng nói. "... Kỵ sĩ đoàn là thiên sứ giáng trần? Hừ, máu họ hôi muốn chết, không một Vampire nào chịu uống..."

"Ồ, anh thật có ý tưởng." Erwin rất hứng thú hỏi. "Sao anh biết máu họ hôi? Uống rồi à?"

Myron dừng một chút, đáp. "... Không cần uống, nghĩ cũng biết."

"Anh có thành kiến đối với kỵ sĩ." Erwin nghiêng đầu nói. "Họ nghe xong sẽ rơi lệ."

"Kỵ sĩ của Thần ngự Kỵ sĩ đoàn không có nước mắt." Trừng mắt liếc lại. "Còn đọc nhật ký nữa không? Tôi cũng sắp ngủ rồi."

"Chờ chút..." Erwin lật qua trang kế, tiếp tục đọc. "... Thị trấn có lời đồn, nói Jean là Vampire, vì Vampire sẽ không chết, vĩnh viễn trẻ mãi không già. Mà bà Grace nói, lúc bà còn trẻ cũng đã thấy một người có diện mạo giống Jean như đúc..."

"Jean không thể là Vampire, anh ấy không sợ ánh nắng, không sợ củ tỏi, trên người đeo dây chuyền thánh giá. Người mà bà Grace thấy lúc trẻ, nhất định là bậc cha chú của Jean. Anh ấy từng nói, căn nhà ven hồ Tinh Linh kia bất cứ lúc nào cũng có thể có người trong gia tộc đến sử dụng..."

"Ừm..." Myron nhắm mắt, lại phát ra một tiếng thở dài.

Erwin nói. "Jean quả nhiên là người nhà của anh!"

"Không biết." Đơn giản phủ nhận rồi nhắm chặt mắt.

Erwin không truy hỏi tiếp, chỉ chăm chú vào nhật ký ố vàng cũ kỹ. "... Paul nghe thấy lời đồn, không tin, nhưng vẫn khuyên Jean hãy về Luân Đôn sớm, sợ dân thị trấn làm ra chuyện không tốt với anh ấy. Jean mà trở về, mình có thể sẽ không còn gặp lại anh ấy nữa, mà tháng sau mình đã phải tổ chức hôn lễ..."

Dừng lại, Erwin im lặng lật xem đoạn dưới, không lên tiếng ngâm nga nữa, làm Myron không thể không mở mắt ra thúc giục.

"Sao thế?"

"... Thứ Natalie viết sau đó, hình như đang miêu tả cảnh mộng... Cũng có thể là tinh thần không được ổn định cho lắm..."

Erwin nói, nghi hoặc.

Myron trầm ngâm, hồi tưởng tình trạng của Natalie một tháng trước đám cưới.

Hắn nhớ ra, thấp giọng thở dài một hơi.

"Sao cứ luôn thở dài? Tôi thích nghe anh châm chọc tôi bằng lời nói, có tinh thần hơn." Erwin than phiền.

Myron cười. "Dù là Thượng Đế, cũng không nên cướp đoạt quyền thở dài của tôi."

"Tôi không làm Thượng Đế, bởi vì anh là ngoại đạo, tôi muốn làm thần của ngoại đạo."

"Nếu tôi chính là thờ phụng ma quỷ? Erwin Silver, cậu cũng muốn vứt bỏ tín ngưỡng giữ vững từ nhỏ đến lớn, đi vào vòng tay của ma quỷ sao?" Myron cười một tiếng. "Đừng ngốc nghếch, suy nghĩ con người bảo thủ đến cỡ nào, tôi sớm đã vô số lần trải nghiệm."

"Nếu được, tôi nguyện ý." Erwin nghiêm túc lên. "Tôi nguyện ý, hơn nữa, tôi không tin thần trong lòng anh lại là ma quỷ."

Mặt đỏ lên, lập tức có hơi giận. "Trong lòng tôi là cái gì cậu biết được sao? Con người luôn luôn tự cho mình đúng, dùng kinh nghiệm ít đến đáng thương của bản thân đi suy đoán kẻ khác, trong lòng tôi là thần linh hay ma quỷ, căn bản không cần cậu đoán mò!"

"Aizz, đừng nóng giận!" Erwin giơ tay đầu hàng. "Tôi nhận sai được chưa? Vậy anh xem, Natalie có phải đang nằm mơ không..."

Đẩy nhật ký qua.

Lần thứ tư gặp được giấc mộng kia, mơ thấy mình băng qua rừng rậm chạy đến ven hồ, muốn gặp anh ấy, không ai ngăn cản được mình, dù biết đó là không đúng.

Anh ấy là thiên sứ, giương hai cánh ra đưa mình về nhà.

Anh ấy nói: mình phải tận lực làm bổn phận của con người, vì người yêu mình mà sinh con đẻ cái, cùng đi qua cuộc đời ngắn ngủi.

Thiên sứ nói: anh ấy không có quyền cướp đoạt hạnh phúc con người.

Thiên sứ nói: anh ấy thật ra là ma quỷ.

Mình không tin, nhưng mỗi khi tỉnh lại, thân thể luôn đứng trước cửa nhà, chân trần trầy trụa, gấu váy cũng dính hạt sương.

Mình sao thế này?

Mẹ tìm thấy mình, khóc, nói mình bị Vampire mê hoặc, mình là người được chọn làm cô dâu kế tiếp của Vampire.

Nếu anh ấy là Vampire, mình nguyện ý.

"Mộng du sao, Natalie." Myron đóng nhật ký lại. "Sắp cùng Paul kết hôn, tâm trạng không ổn định, rất bình thường."

"Jean hại người không nhẹ, cũng giống anh." Erwin nói sâu xa.

"Liên quan gì tới tôi?"

"Vừa xuất hiện đã khiến lòng người hỗn loạn, như tiếng ca mị hoặc mà nàng tiên cá hát lên, làm toàn bộ thủy thủ đâm vào cạm bẫy mà đắm thuyền, ngay cả tôi, tín ngưỡng kiên định cũng nháy mắt tan rã."

Myron sửng sốt, ném nhật ký lại, nhỏ giọng mắng. "Tiểu thuyết gia chính là tiểu thuyết gia, nói chuyện cũng quanh co lòng vòng, nghe xong tai người đau nhức!"

"Là thật." Y nói. "Tim tôi loạn nhịp!"

Không có nét cười phóng khoáng, là vẻ mặt nghiêm túc.

Lần đầu tiên, Myron cảm thấy sợ hãi, sợ hãi kẻ tên Erwin Silver này, ngay cả khi bị bạn thân ngày xưa cầm súng nhắm vào, hắn cũng chưa từng sợ hãi, lúc ấy dâng lên trong l*иg ngực cũng chỉ có bi thương.

Nếu không rời khỏi đây, sự nghiêm túc của người này sẽ làm mình mềm yếu.

Đứng dậy, phủi phủi bụi đất trên người, hắn nói. "Tôi phải đi về."

Erwin cũng đứng lên đuổi đến, bắt lấy tay hắn. "Sắc trời còn sớm, tôi biết anh không có việc gì, không được đi."

Myron gạt tay y ra không khách khí. "Nếu không đi, sợ rằng cậu lại nói ra mấy lời khiến người ta khó xử!"

"Anh không muốn nghe?"

"Tôi không thích nghe."

"Hóa ra vẫn chưa đến lúc đó." Erwin vẻ mặt thất vọng, buông tay hắn ra, lại nhanh chóng phấn chấn lại. "Ngạn ngữ nói: sự tự tin có thể dời núi, tôi sẽ chờ đến cái ngày đó."

Trước ngày đó mình đã rời đi, Myron nghĩ, mình không muốn dính dáng tới người thường nữa.

Trước khi rời khỏi biệt thự, Erwin lại đưa tới một bông hồng. "Như Trong Cuồng Luyến."

"Tôi tin đây là nguyên nhân chính làm dung mạo anh hôm nay tựa như hoa hồng, nếu là như thế, tôi sẽ mỗi ngày hiến tặng một bông hồng, nguyện cho vẻ thanh xuân của anh vĩnh viễn không trôi qua."

Myron tiếp nhận, cười khẽ, nhỏ giọng ngâm nga một đoạn thơ nào đó:

Tuổi trẻ không phải là khoảnh khắc thời gian của cuộc đời, đó là một trạng thái của tâm trí;

Đó không phải là chuyện của những cặp má hồng, của làn môi đỏ mọng và của cặp đầu gối mềm dẻo;

Đó là chuyện của ý chí, phẩm chất của óc tưởng tượng, sức mạnh của cảm xúc.;

Đó là sự tươi mát của nguồn suối nhân sinh ——

"Ah, 'Tuổi trẻ' của Samuel Ullman!" Erwin kinh ngạc. "Cho nên anh hiểu!"

Giận tái mặt. "Tôi không hiểu! Tạm biệt!" Lúc cầm hoa hồng xoay người, lại cười trộm.

Cũng giống như hai đầu tuổi trẻ và tuổi già của cán cân cuộc đời, thời gian của hắn vĩnh viễn dừng lại ở đây, không cần biết đến một đầu còn lại.

Myron nửa đêm tỉnh dậy, cảm thấy có ánh mắt từ ngoài cửa sổ nhìn vào mình. Hắn đợi một lúc, bên ngoài lại không chút động tĩnh.

Đứng dậy đẩy cửa sổ ra nhìn, bên ngoài gió thổi to làm mặt hồ u ám nổi lên từng cơn sóng, con Peg Powler kia vẫn ngủ say, ven rừng rậm, bóng người màu trắng nhanh chóng lay động.

Cô ấy lại tới nữa sao?

Ngay cả giầy cũng không mang liền nhảy qua cửa sổ chạy ra ngoài, bóng trắng là một vệt sương mù, xuyên qua bóng đen trong rừng rậm, một chốc ở chỗ này, một hồi ở chỗ khác. Myron kiên nhẫn đuổi theo, cẩn thận không làm đối phương kinh hoảng, nếu cô ấy vẫn đang mơ, thì hãy cứ tiếp tục nằm mơ, làm ơn đừng tỉnh giấc ở thời khắc này, rất nhiều sự việc một khi đã bị phơi bày, sẽ không thể duy trì cân bằng ngày trước nữa.

Bóng trắng nhanh chóng lao khỏi rừng rậm, chuyển đến đường mòn ở trên cánh đồng, động tác kia thoăn thoắt như ma quỷ, bản thân Myron cũng phải dùng hết toàn lực, thi triển năng lực không phải của người thường để phóng nhanh, mới có thể bảo trì khoảng cách nhất định với đối phương.

Không kìm được hoài nghi, mình chính là đuổi theo một hồn ma lạc đường.

Đã rất lâu trước kia, cô gái ấy thỉnh thoảng sẽ xuất hiện ngoài cửa sổ căn nhà bên hồ vào lúc nửa đêm, sắc mặt mờ mịt trống rỗng, đôi chân trần bị cành đá trong rừng rậm cào trầy cũng không sao thức tỉnh.

Cô ấy yêu mình, một tháng trước khi kết hôn cùng vị hôn phu, đạo đức khiến cô cẩn trọng và đúng mực, nhưng làm thế nào cũng không thể áp chế được tiềm thức, thế là mượn giấc mơ che chở, chạy đến bên cạnh hắn.

Hắn biết rõ đều do lỗi của mình, không nên xông vào thế giới của cô và vị hôn phu lúc đó, khuấy động nước trong hồ, làm tương lai cô ôm niềm hối tiếc.

Bất cứ chuyện gì cũng phải trở lại điểm ban đầu, để cô cùng vị hôn phu đi theo con đường đã định, sống một cuộc sống vốn bình thường như đa số người thường, kết hôn, sinh con đẻ cái, sau đó nằm trong nghĩa trang, mặc giòi bọ nuốt gặm xương thịt.

Có tử, mới có sinh, sinh mệnh của họ sẽ tái sinh trong ánh mắt đứa trẻ ngửa đầu ngắm sao trời.

Hắn cảm thông cho cô gái tình say, nên quyết định không đánh thức cô từ trong giấc mộng. Đưa cô gái lạc đường về nhà, đó là chuyện duy nhất hắn có thể làm được.

Đuổi theo bóng người, trong đầu cuồn cuộn hồi ức quá khứ, chờ bóng trắng chợt hiện lên rồi biến mất ở đâu đó, cũng đã là thời điểm rạng sáng, hừng đông từ đường chân trời mang từng tia sáng mỏng manh thấu lên bầu trời, hắn dừng bước, bỗng kinh ngạc phát giác đã đuổi tới ngoài nghĩa trang thị trấn.

Thật sự là hồn ma của Natalie? Myron tim đập thình thịch nghĩ, chính vì là ma cho nên thân nhẹ như bay, trong đêm tối, lúc tất cả mọi người ngủ say, lặp lại hành động đã làm nhiều lần khi còn sống.

"Nơi này..."

Theo truyền thống của dân thị trấn, Paul và Natalie sau khi chết hẳn là được chôn ở đây.

"... Muốn nhắc tôi đến gặp hai người?" Nhẹ giọng hỏi.

Gió sớm thổi phất qua nghĩa trang, tựa người chết thấp giọng thở dài.

Gần bạn cũ mà vẫn e sợ, dù biết hai người bọn họ sớm đã mục nát dưới lòng đất ẩm, lại cảm thấy rằng, nếu có thể chạm đến bia mộ lạnh lẽo kia, cũng vẫn là một kiểu trùng phùng.

"Paul..."

Thầm gọi ra tên y, cảnh tượng tán gẫu ngày xưa hiện rõ ra trong mắt, vị chủ nhân biệt thự lãng tử lại cởi mở, lúc ấy đi vào trái tim hắn, làm hắn đối với thế nhân càng thêm phần khát vọng.

Sau đó...

Trên người có mấy chỗ đột ngột đau lên, là những chỗ thật lâu trước kia bị đạn bạc bắn trúng.

Kéo tay áo lên, nhìn cổ tay mình. Lúc ấy, có một viên đạn bắn thủng qua đây, thịt và xương bị bạc ăn mòn khi đó thiêu đốt làm hắn đau đớn, dù bây giờ vết thương sớm đã khép lành không sẹo, cơn đau đó cũng đã in dấu tận đáy lòng, cùng với cái tên kia, vĩnh viễn không thể nào biến mất.

"Rất đau... Đạn bắn trúng ngay lúc đó..."

Một viên ở cổ tay, hai viên ở trên đùi, bụng và thắt lưng mỗi chỗ có một viên, viên cuối cùng sượt qua tim, chút nữa lấy luôn mạng hắn.

Tuy nói thể chất gia tộc hắn trời sinh sợ bạc, trúng nhiều đạn bạc như vậy hẳn phải chết không thể nghi ngờ, nhưng hắn lại còn sống như kỳ tích, người gia tộc không ai biết tại sao, chỉ có thể cho là hắn có thể chất khác thường.

Bất kể thế nào, hắn vẫn còn sống, hiện giờ đứng ở đây, ngóng vào trong nghĩa trang, lạnh lùng liếc mắt.

"Cho nên tôi không muốn tha thứ cho cậu... Thậm chí là con cháu của cậu..."

Xoay người rời đi, vì ở nghĩa trang này có quá khứ mà hắn ghét phải đối mặt.