Tình Sự Hoa Hồng

Chương 6

Chương 3 (2)
Đêm đó, Kelly qua đêm ở chỗ em trai, sáng sớm hôm sau lại vội vã rời đi, quay về Luân Đôn xử lý một số tranh chấp trong gia tộc. Y khoác áo choàng lao trên đường ruộng, mạnh mẽ nhanh nhẹn như hươu phóng trên thảo nguyên, thoạt nhìn sẽ tưởng y căn bản là đang bay.

Myron đau đầu, căn cứ theo giới luật gia tộc, để tránh làm giáo hội chú ý rồi bị Thần ngự Kỵ sĩ đoàn đến bao vây tiêu diệt, sinh hoạt của người trong tộc phải ẩn giấu và che đậy, đây là luật pháp cơ bản mà tộc nhân phải tuân thủ. Anh trai lại nhiều lần thách thức luật lệ, kiêu ngạo như thế có tốt hay không?

Hoặc vì nơi này vắng vẻ, nên y mới được nước lớn mật lên. Ông anh ngang ngược và bản thân mình ghét đời, rốt cuộc bên nào mới có thể hòa vào thế giới? Trông theo bóng người đi xa, cười khổ, quay đầu liền nhìn thấy xe đạp để dựa bên tường, lại nhíu mày thật sâu, có lẽ hôm nay hắn thật sự phải đưa công cụ hai bánh này về cho chủ nhân.

Vừa nghĩ phải chạm mặt người nọ, lại bắt đầu đau đầu, tuy không có lý do chán ghét đối phương, nhưng trong lòng vẫn mang vướng mắc. Vì y là con cháu người kia, vì y luôn mang thái độ ép người ta làm này làm nọ, vì...

Quá nhiều vì, nhiều đến độ mình cũng không thể rõ ràng suy nghĩ.

Hình ảnh vườn hồng bỗng nhiên quét qua đầu, Myron lại nghĩ: Hoa hồng đã nở chưa? Bông hồng diễm lệ mang tên "Như Trong Cuồng Luyến"?

Cứ đi thử xem sao, có lẽ hôm nay là ngày lành, thích hợp để hoa nở rộ.

Trước giờ vốn không bị việc ngoài quấy nhiễu, hắn luôn có thể đi làm những chuyện mình thích. Trong nhà cũng không có đồ vật gì đáng giá, kẻ trộm đến cũng không lấy được cái gì, cho nên tùy tiện đóng cửa lại đi ra, đến thăm hoa hồng nào!

Ngồi lên xe mới nhớ, rất lâu rồi không tự mình đạp xe, mới đầu còn cưỡi xe xiêu xiêu vẹo vẹo, không bao lâu sau đạp quen, thấy cảm giác đón gió mà đi như vậy quá ư thoải mái. Hắn lập tức dự định, chút nữa đến thị trấn cũng mua về một chiếc.

Mới được nửa đường, liền đυ.ng phải Erwin.

"Hey! Đang muốn đi tìm anh!" Erwin đội mũ rơm dưới ánh nắng ra sức vẫy tay về phía hắn.

Dừng lại, Myron hỏi. "Tôi không nhớ đã từng nói với cậu tôi ở chỗ nào, có thể tìm đến được, trừ khi là mũi chó huấn luyện."

Ôi, Erwin bị ám chỉ là con chó. Nhưng y một chút cũng không lúng túng hay tức giận, ngược lại đắc ý véo mũi giải thích. "Hôm qua Kelly có nhắc tới hồ Tinh Linh, tôi lại hỏi ông George, hóa ra tòa nhà bên cạnh hồ Tinh Linh đó là của anh. Ây, tôi lại nhầm căn nhà xinh đẹp kia là nhà người khác, thất lễ, anh đừng để ở trong lòng."

Myron không nói gì. Nhà lão George từ rất lâu trước kia đã giúp trông coi dọn dẹp ngôi nhà đó, sinh hoạt cùng một vùng, gặp mặt nói chuyện với Erwin cũng là việc rất bình thường.

Erwin thấy mặt hắn khó chịu, cẩn thận hỏi. "... Anh lại tức giận?"

"Không." Vứt xe đạp cho y. "Trả lại cho cậu!"

Erwin một tay đỡ lấy xe, lại hỏi. "Anh bây giờ muốn đi đâu? Nếu không có việc gì, đến nhà tôi đi!"

Myron vốn định đến nhà Erwin xem hoa hồng nghe hỏi thế, trái lại không thừa nhận, quay đầu nói. "Tôi không rảnh, phải đến thị trấn mua xe đạp để khỏi đi bộ!"

"Mua cái gì? Không cần mua, nhà tôi còn dư một chiếc."

"Đã có tới hai chiếc, lần trước tại sao không cho tôi mượn, lại muốn tôi đi chung với cậu?" Nhớ tới cái mông xóc đến phát đau vì Erwin đi tắt, nhịn không được tức lên.

Erwin nghẹn lời, cười ha hả một cái, nghĩ đề tài thích hợp cứu vãn. "Ấy, chuyện đó, trong vườn hoa khô nhiều lắm. Đến giúp cắt hoa đi, tôi làm bữa trưa đãi anh!"

Myron biết chăm sóc một vườn hoa lớn không phải chuyện dễ dàng, việc vặt nhiều, bao gồm làm cỏ, cắt hoa, tỉa lá, bón phân và chọn mầm, không nhàn hạ tự do như người thường tưởng tượng.

"Ừm..." Đang suy xét.

"Anh đồng ý rồi, tốt quá, lên nào!" Một tay đỡ người lên yên sau rồi hấp tấp giẫm lên bàn đạp xông về phía trước đường.

Hắn đồng ý giúp đỡ hồi nào? Vội hét. "Này, này, cậu! Tôi đâu có..."

"Cái gì? Gió lớn quá, tôi không nghe rõ..."

"Đừng giả điếc!"

"Vẫn nghe không rõ lắm... Nắm chặt, tôi sắp tăng tốc!"

"Căn bản là một thằng nhóc!" Bắt lấy thắt lưng người phía trước, tức giận nói.

"Tôi là người lớn có bổn phận, có khí phách, có trách nhiệm."

"......" Không phải gió lớn không nghe rõ sao?

Sau đó, trong vườn hoa.

"Hoa nở..." Giọng nói khó tin.

"Hoa nở..." Đáp lại đương nhiên.

Myron đeo găng tay cầm kéo cắt, sau khi giúp chủ vườn hồng làm xong công việc tỉa bỏ cành lá hư, hắn lơ đãng ngẩng đầu, lại nhìn thấy phía trên bụi cây trong góc vắng, bông hoa đỏ tươi nở rộ, hương hoa thơm phức nồng nàn trong không khí, như vị máu tỏa ra.

"Như Trong Cuồng Luyến..." Myron ngây người đứng nhìn, mắt không rời khỏi màu huyết sắc nồng nàn thuần khiết đó, thoáng chốc, một cảm giác nôn nóng đói khát nảy lên cổ họng, cảm thấy đói bụng. Thèm khát mùi hương kia, thèm khát ám chỉ về máu phía sau cánh hoa đỏ tươi kia, và tình yêu cuồng nhiệt phóng đãng bên trong cái tên gọi, hắn rất lâu rồi cũng chưa được ăn no.

Không thể khống chế bước qua, kéo trong tay muốn lập tức cắt đứt cành hoa xanh biếc, muốn phá hủy một sinh mệnh vừa mới thành hình, sau đó lấy hương thơm kia làm tế lễ, đưa vào nội tâm trống rỗng. Hắn còn chưa hành động, người bên cạnh đã giành trước cắt hoa, rắc một tiếng, nụ hoa hé nở cùng với hai chiếc lá xanh được đưa vào trong tay.

"Như Trong Cuồng Luyến, của anh." Erwin nói. "Tôi sớm đã quyết định, bông hoa đầu tiên cắt trong mùa hạ này chính là của anh!"

"Cám ơn." Trả lời, trong lòng Myron lại nghĩ: được rồi.

Rời đi được rồi, nhìn thấy bông hoa nhiều năm quẩn quanh trong ký ức này, hoàn thành nghi lễ tưởng nhớ lúc hắn tới nơi đây.

"Anh..." Erwin muốn nói gì đó, đột ngột, mùi thịt nướng trong lò nướng từ trong nhà bốc ra, có phần lấn át hương ngọt bông hoa. "Ah, gà nướng sắp xong rồi, tôi đi làm mấy món còn lại, chờ một chút, sẽ có ngay đại tiệc."

Nói xong liền cởi găng tay mình ra, cực kỳ hứng thú phóng vào trong nhà.

Nhìn bóng lưng cao lớn của y chạy đi, không lâu sau đó, trong nhà bếp vang lên tiếng leng keng chén muỗng va chạm, sau khi xác nhận đối phương không nhìn thấy chỗ này, Myron thả lỏng, ném kéo cởi găng tay, cầm hoa lên mũi ngửi.

"Ừm, mùi hương đang nồng, vừa vặn đúng lúc..." Hạ mắt, lấy một vẻ mặt cung kính kiểu nghi lễ hành hương nhìn chăm chú, cành trong tay hơi run lên, kéo cả lá và hoa cũng run theo, phảng phất như trong phút giây này, bông hoa có sinh mệnh.

Hắn rất đói. Đói khát, cũng không phải thân thể thiếu chất dinh dưỡng, mà là tinh thần khát cầu được một loại lương thực nào đó đổ vào. Kẻ như hắn, trong cơ thể có gien khát khao chất lỏng màu đỏ, nếu muốn ngăn cơn đói khát lại, hoa hồng đỏ chính là vật thay thế tốt nhất cho máu, vì màu sắc kia, vì mùi hương ngây ngất đắm say kia.

Ở thời cổ đại, hương thơm vốn là tế phẩm tốt nhất để tế thần, hắn không phải thần, lại gần giống ma quỷ hơn một chút, cũng lấy mùi hương làm lương thực, tạm tháo giải khát vọng uống máu kia.

Khẩu vị mỗi người trong gia tộc đều khác nhau, Kelly thích "Elina" trắng ngà cánh hoa mềm như lụa, các anh khác thì yêu thích "Hoa hồng Seckford"  hồng phấn hay "King's Ransom" vàng óng ánh, hắn thì yêu "Như Trong Cuồng Luyến", đó là món ăn thượng hạng hợp khẩu vị hắn nhất, chỗ khác không tìm được, chỉ trong vườn hồng nhà Silver mới có.

Cho nên hắn trở về.

Bắt đầu từ chỗ tay hắn chạm tới, cành cứng lục sẫm dần biến thành nâu đậm, ác ma đoạt lấy lãnh địa sắc màu tươi mướt, du͙© vọиɠ lại từ mạch cây nhuộm ra, lan tràn lên lá hoa, lúc rìa lá cây khô úa, cánh hoa cũng phút chốc mất đi tuổi xuân, vắt trên cành nâu héo úa. Bông hoa cũng có sinh mệnh, hắn hấp thụ sinh mệnh đó, cảm giác lưng bụng nảy lên, mấy ngày tới, sinh lực mất đi cũng được bù lại đầy đủ, nhấp nhấp đầu lưỡi, mùi vị bông hoa này còn ngọt ngào hơn trong ký ức.

Tại sao? Nhịn không được quay đầu lại nhìn ngôi nhà, có lẽ người trong nhà dùng nhiều tâm tư hơn để chăm sóc vườn hoa, cho nên khiến tầng hương này dày thêm, giống như nói lên gì đó.

Như trong cuồng luyến? Không, không phải như, mà là thật sự đúng thế, trong cuồng luyến ——

"Mình nghĩ quá nhiều..." Nụ cười mỉm chua xót kéo ra bên miệng, cái hắn không cần nhất lúc này, chính là loại cảm xúc yêu đương đó.

Phía ngoài sân đột ngột có tiếng ô tô tắt động cơ, làm hắn không nghĩ ngợi thêm nữa. Ra ngoài nhìn, một chiếc xe cảnh sát tuần tra nông thôn kiểu Âu đỗ ở ven đường, thứ này xuất hiện trên con đường làng quê yên tĩnh, thấy thế nào cũng không thích hợp.

Một vị cảnh sát từ trong xe bước xuống, Myron buồn bực, cảnh sát tới đây làm gì?

Cảnh sát trẻ tuổi đột nhiên trông thấy Myron liền kinh ngạc, ở đây rất khó thấy được người tuấn tú thanh nhã như thế, hơn nữa Myron vừa mới hút no tinh khí hoa hồng, má nhuộm một lớp hồng phấn nhạt nhạt, cánh môi trơn bóng ướŧ áŧ như được thoa máu. Hắn đứng trong bụi hoa hồng thế kia, tựa như ma mị.

Dụi dụi mắt, cảnh sát hoài nghi thị lực mình có vấn đề.

Myron lên tiếng trước. "Rốt cuộc cũng có cơ quan chấp pháp chịu đến bắt Erwin vì tội ép buộc kẻ khác đi tu sửa vườn hoa."

Cảnh sát hoàn hồn lại, thấy hoa khô trong tay Myron, cười cười nói. "Nếu anh muốn tố cáo, tôi có thể làm nhân chứng."

Myron cũng cười, cảnh sát này trẻ tuổi cởi mở, giao thiệp rất tốt.

Cửa phòng lại mở ra, Erwin ló ra, tay còn mang găng tay nhà bếp cách nhiệt vừa to vừa dày, nhìn thấy Myron cùng cảnh sát vui vẻ gặp mặt, y có chút mất hứng, sau đó rất không khách khí hỏi cảnh sát. "Vừa nướng con gà xong thì cậu lại đến, là cố ý sao?"

"Không có thời gian ăn đâu, tôi còn phải chạy đến chỗ khác điều tra." Cảnh sát đáp, lại hỏi Myron. "Anh là gì của Erwin?"

"Myron là bạn tôi, căn nhà ven hồ Tinh Linh là của anh ấy!" Erwin cướp lời đáp, tiện thể giới thiệu với Myron. "Dick là cảnh sát thị trấn, tháng trước mới điều đến từ Manchester."

Myron gật đầu, phát hiện Erwin nhìn mình chăm chăm, chớp mắt một cái cũng không có, liền tò mò hỏi. "Sao vậy?"

"Sắc mặt anh tự nhiên hồng hào lên rất nhiều, ăn quả hoa hồng sao? Không đúng, còn chưa tới mùa thu, không có quả..."

Mắt nhìn về phía hoa hồng khô héo trong tay Myron, ngạc nhiên. "Hoa héo!"

"......" Làm như lơ đãng ném cành khô qua bên cạnh, Myron nói. "Đúng, thời tiết nóng, héo nhanh thật!"

Erwin vẫn còn nhìn theo cành khô dưới đất, cũng không biết nghĩ gì, cảnh sát gọi về sự chú ý của y.

"Erwin, tôi đang thụ lý vụ án nên đến hỏi một chút thôi!" Lấy sổ tay và hai tấm hình ra, thái độ cảnh sát nghiêm trang lên. "Mấy ngày nay lại có khách ba lô bộ hành mất tích, các anh gần đây có trông thấy hai người này không?"

Hai người trong hình mặt mũi thanh tú, một nam một nữ, Erwin và Myron đều tỏ vẻ không nhìn thấy họ, Dick lại hỏi vài vấn đề nhạy cảm. Đáng tiếc chính là, Erwin cùng Myron không thể cung cấp thông tin hữu dụng.

Cuối cùng Dick nói. "Myron, vui lòng cho tôi địa chỉ ở Luân Đôn và cách thức liên lạc với người quen của anh được không? Cũng không phải hoài nghi anh, chỉ là cấp trên yêu cầu, phải lọc hết những người xuất hiện ở thị trấn nửa năm gần đây."

Erwin đáp trước. "Đi hỏi ông George, họ có thể làm chứng Myron vừa mới đến ven hồ nghỉ ngơi không quá mấy ngày, vụ án không thể liên quan tới anh ấy!"

Myron lườm nhẹ Erwin, hắn mới là đương sự bị cảnh sát hỏi, sao lại đến phiên Erwin lắm miệng trả lời?

Cảnh sát cũng không buông tha Erwin. "Nghe nói anh chuyển về từ nửa năm trước, người ở đây cũng không quen thuộc với anh cho lắm. Cho tôi tên công ty anh làm việc ở Luân Đôn trước kia, tên và số điện thoại bạn bè..."

"Bạn bè tôi rất nhiều, cậu ghi lại đi..." Sau đó, Erwin bla bla nói ra mười mấy cái tên cùng số điện thoại, lại báo thêm tên cấp trên và nhà xuất bản làm việc lúc trước, suy ra công việc và cuộc sống của người này ở Luân Đôn trước kia hẳn rất là xán lạn.

"Anh thì sao?" Cảnh sát chuyển qua hỏi Myron.

Myron nói ra tên gia tộc và địa chỉ chỗ ở vùng ngoại ô Luân Đôn, vẫn không giấu giếm gì, gia tộc hắn lâu nay đã định cư ở đó, có nguồn gốc lâu đời với Hoàng gia, cũng không quan tâm việc cảnh sát đến điều tra.

"Cám ơn hai vị đã hợp tác." Cảnh sát lại nói với Myron. "Ngày mai tôi sẽ đến hồ Tinh Linh thăm hỏi, điều tra thêm một bước về những điểm đáng ngờ, anh thấy có tiện không?"

"Ừ." Myron gật đầu, trong lòng lại thầm nghĩ hỏng bét, hắn vốn định đêm nay rời khỏi, cảnh sát lại nói ngày mai muốn đến tìm, nếu đi, ngược lại càng cho thấy rõ mình thật sự rất đáng nghi.

Cảnh sát đi rồi, Erwin nhún nhún vai. "Thật gay go, tôi với anh đều là nghi phạm sát nhân hàng loạt thần kinh biếи ŧɦái..."

"Cảm giác bị hoài nghi không dễ chịu nhỉ?"

"Không, tôi tràn đầy cảm hứng, tranh thủ nhân cơ hội này lấy tư liệu, viết sự kiện này vào trong tiểu thuyết... Đúng, hai nhân vật chính là bạn thân, bị cuốn vào hàng loạt hiềm nghi gϊếŧ chóc. Để nhập vai, tôi muốn đóng vai thám tử, tự ra tay thăm dò manh mối..."

"Tôi còn nhớ cậu đã nói, tội phạm là Vampire."

"Ấy, chưa điều tra rõ chân tướng, chưa thể dựng sẵn lập trường."

"......" Myron lãnh đạm nói. "Vậy tùy ý cậu, thám tử là một nghề tốn sức, tôi không có đủ lực theo chơi."

"Tôi là Holmes, anh chính là Watson..." Có người vẫn tiếp tục nói.

"... Ngài Holmes, ngài có thể dựa vào mùi khét hiện giờ suy đoán thứ trong lò nướng còn bao nhiêu phần có thể ăn được hay không?" Có người lạnh lùng nhắc nhở.

"Á, khoai tây nướng của tôi!" Erwin kêu to, lập tức lao vào trong nhà.

Myron cười rất không phúc hậu, khoai tây khét cũng được, dù sao hắn cũng đã ăn no.