Tình Sự Hoa Hồng

Chương 4

Chương 2 (2)
Có lẽ chiếc xe đạp này cũng đã có tuổi, lại phải gánh trọng lượng của hai người trưởng thành, nó lạch cạch kéo dài hơi tàn, băng qua từng bãi cỏ rộng lớn, giành đường cùng bò cừu ngựa chăn thả ở đó, lại leo đèo xuống núi liên hồi, làm người ngồi chơi đến mức khủng hoảng.

Thực tế phải nói, chơi đã đời chỉ có Erwin, Myron thì không ngừng kêu la. "Theo mũi tên trên cọc gỗ! Đừng đi đường đất vàng, sẽ càng đi càng xa!"

Bãi cỏ rộng lớn thường thu hút rất nhiều khách bộ hành đến đi dạo, nên chủ bãi cỏ mới dựng cọc gỗ dẫn đường trên thảm cỏ rộng lớn để chỉ hướng đi ra. Ngoài ra còn có vài nơi bị xe cơ giới nông nghiệp chạy qua lâu ngày, bùn đất vàng dưới cỏ lật ra tung tóe, nếu bất cẩn đi theo đường này, cuối cùng nhất định sẽ bị lạc sâu trong bãi cỏ, làm bạn với cừu bò.

Đây là kinh nghiệm của Myron, thấy Erwin sắp giẫm lên vết xe đổ, hắn vội vàng nhắc nhở.

"Tôi đi đường tắt." Erwin quay đầu lại, cười nói.

Myron còn lâu mới tin, hắn vốn ở bên hồ Tinh Linh, có đường tắt sao hắn lại không biết?

Sau đó không lâu, gặp phải một dòng suối cản đường, Erwin kêu lên một tiếng kỳ quái, bắt chước cao bồi viễn tây phi ngựa hò hét la lối, chạy xe đạp đâm thẳng vào chỗ suối cạn, một đống nước bắn lên, ống quần hai người ướt đẫm.

"Đừng như vậy! Lên bờ, mau lên bờ!" Myron kéo áo người phía trước hô to, hắn rất ghét bị ướt người.

"Ấy! Đã nói đây là đường tắt!" Erwin nói xong, hướng trọng tâm cơ thể về phía trước, liều mạng đạp xe băng qua nước suối đang chảy. Lòng suối cạn mà bằng phẳng, y kỹ thuật tốt sức lực lại khỏe, chở một người đương nhiên không tốn sức. Chỉ khổ cho hành khách phía sau, hắn ghét bị nước vây không thể động đậy, đường xóc nảy cong cong quẹo quẹo lại làm mông hắn ê ẩm.

Thật sự muốn nhảy suối bỏ chạy, nhưng từ xưa nước đã được coi là nguồn và khởi nguyên tất yếu, có thể gội rửa ô uế thế gian, cho ra một sinh mệnh mới. Thể chất Myron lại thiên về bóng tối, mưa rơi nước chảy đều làm suy yếu sức sống của hắn, dù chưa hẳn sẽ yếu ớt như trẻ con, nhưng chung quy vẫn thấy khó chịu.

Nhảy đi...

"Tới rồi!" Bỗng dưng phía trước hô lên một tiếng.

Nhanh như vậy sao? Myron nhìn trước mặt, dòng suối nhỏ chảy về hồ Tinh Linh bất ngờ hiện ra trước mắt, nước hồ xanh không thể xanh hơn, trong vắt như ánh mắt, phản chiếu những áng mây bồng bềnh trên trời, giữa hồ, một cái đảo nho nhỏ nhô ra, cây xanh cỏ lục phủ đầy trên đó.

Nhìn lại con đường, vì đi theo dòng suối, không vòng vèo phiền phức, quả nhiên là đường tắt. Nhưng dù là đường tắt, đánh chết hắn cũng không đi thêm lần nữa.

Hai tay Erwin ra sức nhấc, bánh xe đạp nhẹ nhàng lên bờ, chân tiếp tục dùng sức đạp về phía trước, đến bên hồ mới dừng lại.

"Tin lời tôi chưa? Hồ Tinh Linh..." Y quay đầu lại nhìn Myron, thấp giọng nói. "Gần đến như vậy."

Có lẽ, Myron nghĩ: Người mạo hiểm dũng cảm, luôn có thể theo đường tắt làm ít lời nhiều, bản thân mình thì không dám, cho nên chung quy cứ lòng vòng theo đường xa, chỉ cầu dễ đi đơn giản.

Cứ ổn định vững chắc như vậy cũng không có gì không tốt, chỉ là cuộc sống thiếu chút kí©ɧ ŧɧí©ɧ và bất ngờ, mấy chục hay mấy trăm năm đều như một ngày, đơn điệu thiếu thốn khiến bản thân đã quên, hắn là sống thế nào, lại vì cái gì mà sống.

Thật hâm mộ cuộc đời hữu hạn của người thường, chính vì hữu hạn, cho nên mới dốc sức đi tìm niềm vui. Buồn vui yêu giận, khổ đau sung sướиɠ, đều mãnh liệt hơn hắn gấp trăm ngàn lần, cho nên làm cuộc đời càng muôn màu muôn vẻ.

Có bàn tay phất qua tóc bạc bị gió thổi rối tung, lại kéo Myron đang sa vào suy tưởng quay về hiện thực.

"Anh có kỹ năng mọi lúc mọi nơi đều có thể ngẩn ra." Tiếng Erwin trầm thấp. "Tôi ở đây, đừng luôn nghĩ về người khác hay chuyện khác."

Myron trừng một cái, gạt tay y ra nhảy xuống, cách cỏ lau và cây bụi nhìn về phía rừng rậm bên mặt hồ xa xa. Bên cạnh rừng rậm, tường và ngói đá của tòa nhà tao nhã bị cây che đi một nửa, nửa còn lại phản chiếu trong hồ.

Thật trùng hợp, cũng không biết Erwin có phải cố ý chọn tới nơi này đi picnic hay không.

"À, nếu có thuyền thì tốt rồi, chúng ta có thể đến đó thám hiểm." Erwin chỉ đảo nhỏ chính giữa hồ.

"Dù có thuyền cũng không được, trong hồ này có..." Nói đến một nửa đột nhiên im bặt, Myron vốn muốn nhắc nhở trong hồ có ác tinh linh, nhưng hắn từng ở trước mặt Erwin và linh mục nói Vampire là một hủ tục mê tín, lúc này nếu nhắc đến tinh linh, không thể nghi ngờ chính là tự vả miệng mình.

Erwin vui vẻ tiếp lời. "Anh thấy rồi à?"

"Cái gì?"

"Yêu tinh ăn thịt người! Thị trấn ai ai cũng biết, trong hồ Tinh Linh có yêu tinh tà ác tóc xanh, sẽ kéo trẻ con không nghe lời vào trong hồ ăn thịt."

"Peg Powler..."

"Đúng, chính là Peg Powler, sẽ ăn thịt trẻ con chơi đùa bên dòng nước vào ngày Sabbath. Nơi này thế nào, đã có Vampire, lại thêm yêu tinh xấu xa, quái vật luôn thu hút quái vật, phải không?"

Nghe câu "quái vật luôn thu hút quái vật" kia, Myron một bụng khó chịu, sau đó lập tức châm chọc. "Cậu cố ý vắng nhóm họp để nhử quái vật xuất hiện?"

"Anh thật hiểu rõ tôi!" Erwin mừng rỡ. "Tôi thiếu cảm hứng, hy vọng thần quỷ trong truyền thuyết có thể xuất hiện nhiều hơn, bồi dưỡng tâm hồn khô cạn của mình."

"Cậu đợi đến lúc chết đi..." Người tóc bạc nhỏ tiếng càu nhàu.

"Nào, nào, nào, đi một chuyến rồi, bụng cũng đã đói, chúng ta vừa ăn picnic vừa chờ yêu tinh xuất hiện đi..." Nói xong, liền trải khăn picnic rồi bày sandwich cùng nước trái cây bên dưới bóng râm của tán cây bên hồ.

Myron ngồi xuống. Cứ như làm ảo thuật, Erwin bất ngờ lấy ra một bình hoa pha lê lá xanh chạm nổi từ trong giỏ picnic, cắm vào một bông hồng đỏ mới cắt không lâu, vẫn là Ác Ma Đỏ, cánh hoa nhiều lớp hình dáng tuyệt đẹp, chỉ một cành thôi đã làm không khí picnic hoàn toàn thay đổi.

Liếc bông hoa kia, đối phương chọn hoa hồng biệt danh Trái Tim Ái Mộ, cũng không biết người cắt hoa là vô ý hay cố tình; mà Ác Ma Đỏ lại dễ bị hạt mưa phá hỏng, dường như cũng ám chỉ bông hồng mang danh ma mị kia không chịu nổi mưa sa gió táp.

Bất giác, Myron hơi dịch ra, kéo thêm khoảng cách giữa hai người.

Erwin đưa cho hắn một ly nước trái cây, hỏi. "... Trên thế giới có hơn một ngàn chủng loại hoa hồng, màu hoa từ hồng nhạt, vàng óng đến đỏ thẫm, hầu như bao hàm tất cả màu sắc trên quang phổ, duy chỉ thiếu một màu, anh biết là gì không?"

"Màu lam kỳ tích, ai mà chẳng biết?" Myron thản nhiên đáp.

Hoa hồng lam kỳ tích, một vật mộng ảo cầu cũng không được, bông hoa như vậy có lẽ chỉ tồn tại ở thiên đường, hoặc ở địa ngục, còn trần gian thì không có.

"Đúng, hoa hồng tự nhiên không chứa sắc tố màu lam đặc thù của phi yến thảo. Không, ngay cả khoáng chất và sinh vật cũng vậy, giống màu lam đã ít lại càng ít. Thứ động lòng người chính là kỳ quái như vậy, càng không thể có lại càng muốn theo đuổi, anh nói xem con người là thông minh hay ngốc nghếch?"

"Ngốc nghếch!" Myron nói như đinh đóng cột.

"Anh thật sự thiếu tế bào lãng mạn." Erwin thật sự hết cách.

"Lãng mạn là thứ không thực tế nhất trên thế giới này, cũng giống như hoa hồng màu lam, nếu không, tại sao phải khổ tâm theo đuổi?"

"Không theo đuổi làm sao biết có? Có, tôi tìm được."

Myron sửng sốt, sao có thể? Đột nhiên, bừng tỉnh hiểu ra.

"Đúng, có công ty nước ngoài làm ra được hoa hồng lam. Thực tế, dùng mắt thường nhìn, cái loại hoa hồng biến đổi gien đó là màu chàm, chứ không phải xanh lam tinh khiết, hoa hồng lam vẫn chỉ là giấc mộng."

Erwin cười cười, lắc đầu.

"Tôi thật sự tìm được, ở đây..." Y nghiêng người về phía trước, ngóng nhìn đôi mắt trong vắt như bầu trời của đối phương. "Màu xanh lam, ánh mắt của anh, cùng màu tóc của anh, đều khiến người ta say đắm..."

Mắt màu lam sâu thẳm như vậy, chính là bông hoa mộng ảo y tìm kiếm đã lâu, giấc mộng xa xôi không thể với tới bây giờ lại dễ dàng đạt được, từ nay về sau phải làm thế nào cẩn thận chở che?

Kiên nhẫn là phẩm chất tốt. Ngạn ngữ dạy người ta như vậy, nhưng người đẹp ở ngay trước mắt, vượt quá sức tưởng tượng của y, y làm sao có thể nhịn xuống đây?

Đôi mắt long lanh giá buốt, màu lam phản chiếu bầu trời, thâm sâu đến đáy, lại có bóng dáng mình.

Erwin tới gần, gần chút nữa, muốn chạm lên đôi môi yếu ớt tái nhợt kia, muốn dùng nhiệt tình bốc trên đầu mình hút ra huyết sắc như hoa hồng kia, sau đó, đôi má trắng lạnh này cũng sẽ nổi ra sắc đỏ hoa hồng đồng dạng.

Myron chính là một bông hồng, y muốn hái xuống, môi chạm nhau là bước đầu tiên ——

Quả nhiên mềm mại, lại không phải môi đối phương, một lát bánh mì chắn ngay chính giữa. Con mắt màu lam lại càng băng giá hơn, lạnh lẽo trừng y.

Erwin nghĩ: Cắn rách một lỗ trên lát bánh mì này, vẫn có cơ hội hôn được hắn...

Y đúng thật là muốn cắn, đầu Myron đúng lúc lùi về, dán bánh mì lên mặt kẻ khinh bạc.

"Tôi phải đi!" Myron có chút tức giận, người này hôm nay thật quá đáng.

"Chờ một chút, anh không muốn nghe nội dung nhật ký sao? Tôi đọc một đoạn thú vị trong đó cho anh nghe." Erwin đúng lúc lấy nhật ký ra, mở đến trang đã làm dấu. "... Jean... Rất ít khi nhắc tới bản thân, mình và Paul đều đoán, anh ấy có huyết thống quý tộc..."

Myron vốn đã đứng dậy, nghe đến đoạn đó, lại bất giác ngồi xuống dựng thẳng tai lắng nghe.

Erwin cố nhịn cười, biết mỹ nhân tóc bạc chắc chắn có hứng thú đối với nội dung này, y vừa nhìn lén phản ứng của đối phương, vừa giải thích. "Jean chính là người lạ đến vùng lân cận lúc đó."

"Ừ." Myron kéo cỏ bên cạnh, gật đầu không tập trung, cái tên Jean này tuy quen thuộc, nhưng lúc này nghe được, lại dường như đã cách một đời.

"... Jean hôm nay lại đến tìm Paul, hai người họ thật sự có nhiều chuyện để tán gẫu, thường bỏ mình ở một bên, bình luận về hoa hồng trong vườn. Jean nói trong biệt thự ở Luân Đôn của anh ấy cũng có hoa hồng, nhưng là được người làm vườn chăm sóc, anh ấy là người không cùng thế giới với chúng mình..."

Myron lâm vào suy nghĩ: Người không cùng thế giới, gặp nhau quả nhiên không phải là chuyện tốt.

Erwin tiếp tục đọc. "Jean sống một mình ở ven hồ Tinh Linh, mình và Paul rất lo lắng, khuyên anh ấy chuyển đến đây ở, vì trong hồ Tinh Linh có Peg Powler. Bác Anne hồi nhỏ từng thấy tinh linh đáng sợ kia, thiếu chút nữa bị ăn thịt... Jean lại nói, trong hồ không có tinh linh..."

Đọc đến đây, Erwin chỉ vào tòa nhà tường đá đối diện hồ. "Nhà của Jean ở đó sao? Chúng ta nên thám hiểm một chuyến."

"Tôi tin là chủ nhà tuyệt đối không chào đón cậu!" Myron lạnh lùng nói. "Tôi khẳng định!"

Mất mặt, Erwin đành phải tiếp tục đọc nhật ký. "... Jean thích trà hoa hồng, mình hái bông hoa ngọt hương nhất, lại nướng bánh quy sở trường, hy vọng..."

Erwin đọc đến đây, dừng lại.

"Hy vọng?" Myron tò mò hỏi tới.

"Hy vọng anh ấy có thể chú ý, bông hồng trắng thuần trên ngực mình cũng giống như màu tóc của anh ấy..." Erwin đóng nhật ký lại, cười gượng. "Ây chà, xem ra bà cố tôi đã thầm mến người kia, may mà không có kết quả, nếu không tôi cũng không tồn tại trên thế giới này."

Nghĩ tới hoa hồng Natalie đặc biệt yêu thích, nhớ ra đó là hoa hồng Bourbon trắng thuần, cánh hoa cuốn lại như hình cầu, mùi hương nồng ngọt say người luôn rải lại trên đoạn đường cô đã đi qua.

"Natalie là người tốt." Hắn nói.

"Sao anh biết bà ấy là người tốt? Không chừng bà ta nham hiểm gian trá keo kiệt..."

"Này, bà ấy là bà cố cậu!" Myron hiện ra vẻ mặt hầm hầm. "Đừng nói xấu bà ấy!"

"Anh bảo vệ bà ấy như vậy, tới tôi cũng hoài nghi anh mới là chắt trai bà ấy." Erwin bật cười. "Đừng như vậy, tôi thật sự sẽ ghen đấy!"

Myron khó chịu một hồi lâu mới nhắc nhở. "... Cậu không tiếp tục đọc nhật ký?"

Erwin cất nhật ký vào lại túi. "Hôm nay đọc đến đây, muốn biết nội dung, ngày mai lại đến nhà tôi uống trà."

"Ai bảo tôi nhất định phải đến nhà cậu uống trà? Nội dung nhật ký tôi có hay không cũng được!" Lãnh đạm nói.

"Ôi, thật đáng tiếc, nhật ký tiếp theo liền nhắc tới sự kiện Vampire lúc ấy, rất hay, bỏ qua thật đáng tiếc!"

"Vậy sao?"

Sự kiện Vampire, Natalie rốt cuộc miêu tả thế nào? Myron nghĩ, biết chân tướng lúc ấy chỉ có ba người, hai đã chết, một, còn sống trên đời.