Hữu Duyên

Chương 4

Chương 4: Quyết định
Cảm giác như có ai đó đang nhìn mình chằm chằm, cô liền đảo mắt xung quanh. Chậc chậc! Đẹp trai a!

Nhưng mà khoan đã, tên này trông có vẻ quen mắt. A! Chính là tên quái gở xém đυ.ng cô té lúc chiều.

Thấy cô gái kia đang trừng mắt nhìn mình hắn tiến vào:

- Lại gặp nhau rồi, Bé Vân đáng yêu!

- Anh...anh...!

- Tôi biết tôi đẹp trai, đến nỗi người ta nhìn tôi nói cà lăm luôn kìa. Hẹn gặp lại, người đẹp.

- Anh.

Tức chết cô mà! Đúng là oan gia ngõ hẹp, mà khoan, đừng nói anh ta là trưởng phòng mới nhậm chức nha. Thôi xong. Đang ảo não thì mấy người xung quanh đã bàn luận sôi nổi cả lên:

- Phi Vân, đó là trưởng phòng mới của phòng kế hoạch a!

- Đẹp trai nha!

- Chị Vân, hai người quen nhau sao?

- Quen nhau như thế nào? Mau khai báo!

- Mau nói đi chứ.

Phiền não lại thêm phiền não, quay sang dẹp loạn đám người đang ca thán kia:

- Trời ơi! Mọi người dừng lại được không, quen nhau khỉ gì chứ, lúc chiều xém đâm trúng em đây này. Cái gì mà đẹp trai, chỉ là một tên quái gở xấu xa, hứ!

Tất nhiên là không ai hài lòng với câu trả lời của cô nên liền phản bác:

- Haizz! Chị chưa bị đυ.ng nhưng đầu bị ảnh hưởng rồi. Người ta đẹp trai vậy mà.

- Thôi thôi, đến giờ nghỉ rồi kìa. Em về trước a!

Nói rồi cô xách giỏ thoát khỏi đám người ấy, vừa vào thang máy đã gặp hắn:

- Chào người đẹp!

- Lại gặp tên chết bầm nhà anh!

_*_*_*_*_*_*_*_*_*_*_

Về đến nhà đã thấy ả ta ngồi thư thái ăn nho xem ti vi thấy cô về liền cất tiếng :

- Thiên Nam, nho anh mua ngọt quá, em cảm ơn nhé!

Haha, định chọc tức cô sao? Còn lâu nhé, để xem ai mới là người cười cuối cùng, giọng Thiên Nam cắt đứt suy nghĩ của cô:

- Ừ, không có gì. Vợ à...anh có mua lẩu vịt chua cay mà vợ thích nhất, anh để ở trong bếp.

Vịt cay sao? Anh cũng biết chọn món thích hợp ghê. Mà càng tốt ả không chọc tức cô được thì ngược lại vậy:

- Em cảm ơn chồng yêu, chỉ có anh hiểu em nhất!

Thấy thái độ của cô thay đổi, không còn lạnh nhạt  anh mừng rỡ mà đâu biết rằng cô làm vậy chỉ để ả ta xem:

- Đồ cay thì Mộc Nhi không ăn được.

- Vợ đừng lo, còn gà hầm mẹ làm lúc trưa!

Mắt cô lóe sáng, gà hầm a... hẳn là rất 'ngon' đi.

- Vậy chúng ta vào bếp ăn đi chồng.

Hai người bước vào để lại ả ta tức giận đến vặn vẹo, chùm nho bị bóp nát đến chảy nước. " Trương Phi Vân, cô cứ chờ đấy"

Một lát sau, ả ta bước vào. Lúc này Thiên Nam đang ở trên lầu chợt nghe *choang* rồi tiếng cô hét lên liền hốt hoảng chạy

Vừa chạy xuống bếp, anh thấy một mảnh hỗn độn, những mãnh vỡ thủy tinh la liệt dưới sàn nhà. Còn cô thì ngồi đó, đôi mắt rưng rưng ngập nước ( chị diễn sâu quá chị ơi 😂 ) trên tay là một vết xước nhỏ, máu tươi len theo chảy ra ngoài, anh hoảng hốt khéo lách quá những mảnh vỡ đỡ cô dậy, lo lắng hỏi:

- Vợ à, em có sao không?

- Hức! Mộc Nhi bảo cô ấy đói nhờ em nấu thức ăn, em hâm lại gà mẹ nấu lúc trưa thì cô ấy hất đi, còn xô em xuống, hức!

Ả ta đứng đó, mắt nhìn trân trân ra vẻ ngạc nhiên, anh nghiêm mặt :

- Cô coi chừng đấy, bản thân được ở đây là nhờ đứa bé, đừng quá phận! Còn nữa, gây ra được thì dọn đi, trước khi mẹ về.

Nói rồi anh dẫn cô ra ngoài băng vết thương . Haha, muốn đấu với tôi sao? Cô còn non lắm Mộc Nhi!

(_tua_lại_mấy_phút_trước _ )

- Cái đồ điên, cô bỏ thêm muối vào gà mẹ nấu cho tôi đúng không?

- Ai da, sao cô nói thế? Tôi lỡ tay thôi mà, xin lỗi nhé!

- Tôi biết ngay là cô mà.

Ả ta liền ném vỡ cái bát rồi định ngồi sụp xuống nhưng cô đã nhanh hơn, lấy một miếng vỡ nhỏ cào nhẹ lên tay đủ cho chảy máu làm ả ta không kịp phản ứng. Vừa lúc đó anh chạy xuống.

(_quay_lại_hiện_tại)

Băng xong thì mẹ chồng về, bà hỏi chuyện gì cô liền kể lại, còn nặn vài giọt nước mắt tỏ vẻ đáng thương. Nghe xong bà rất tức giận, nghĩ lại thì cô con dâu này cái gì cũng tốt, chỉ có mỗi tội là không sinh cháu . Còn cái cô ả mới đón về kia, không làm được tích sự gì, lại còn hay gây chuyện, nếu không có đứa cháu bà cũng đuổi đi rồi :

- Mộc Nhi à, con ở nhà cả ngày không làm gì thì giặt đồ giùm mẹ , mẹ đợt này đau lưng, Phi Vân bị dị ứng bột giặt, con chịu khó động tay động chân một tí đừng cả ngày ngồi một chỗ như vậy!

Sắc mặt khẽ biến, nhưng không thể từ chối :

- Vâng ạ!

Mọi người ai về phòng nấy, cô trằn trọc mãi, đúng là ban đầu đòi nuôi đứa bé nhưng chỉ là lời nói trong lúc tức giận, ngu gì phải như vậy? Phải nhanh chóng ly hôn, hôm nay bị ả tính kế, may mà phản ứng nhanh, còn lần sau lỡ ả diễn như trong phim hay làm: té cầu thang xong đổ cho cô. Tội ấy cô không gánh nổi đâu.

Nghĩ thông suốt rồi nên nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, trong mơ, cô mơ thấy hắn- tên trưởng phòng Hạo Quân đáng ghét kia!

_*_*_*_*_*_*_*_*_*_

- Em quyết định ly hôn thật sao?

Lúc này đang là giờ nghỉ, mọi người vui vẻ tám chuyện.

- Vâng, tình cảm cũng chả còn, ban đầu do tức giận nói vậy thôi. Bỏ cái cũ đi tìm tình yêu mới a! Hì hì.

Không hiểu sao lúc này cô lại nhớ đến hắn, lúc tối còn mơ nữa chứ! Xùy xùy, bỏ suy nghĩ đó đi.

Cũng trong văn phòng ấy, có ai kia đang suy nghĩ " Ra là hoa đã có chủ , nếu em không ly hôn tôi cũng không ngại đập chậu cướp hoa"

Thang máy công ty ...

Cô vừa bước vào liền bị một đôi tay rắn rỏi ôm vào trong vòm ngực ấm áp:

- Hạo...

Tiếng nói bị nuốt trọn bởi một đôi môi...