Hữu Duyên

Chương 2

Chương 2: Bình tĩnh
Hình như mới nhận ra hành động mình vừa làm, anh cũng thẫn thờ, bao nhiêu năm nay, anh chưa hề đánh cô một lần, vậy mà chỉ vì người phụ nữ mới xuất hiện kia lại nỡ ra tay đánh cô:

- Vợ à, anh.

Cô cười khẩy, còn dám gọi là vợ sao? Nực cười, lau nước mắt bước đến:

- Cô chắc đứa bé trong bụng là con anh ấy sao?

- Đúng vậy!

- Thế thì cứ sinh đi, tôi sẽ nuôi nó.

- Cô ...cô.

- Sao? Không phải con anh ấy sao?

- Ai nói không phải, cứ chờ đi.

- Được tôi sẽ chờ. Còn anh, cái tát này tôi ghi nhận .

Nói rồi cô xách giỏ bỏ đi. Cô cứ lái xe loanh quanh khắp thành phố mà không có đích đến. Lòng đau như cắt. Hừ! Người đàn ông cô yêu bao lâu nay, người đàn ông đầu ấp tay gối, người đàn ông che chở cô trước những lời nói cay nghiệt của mẹ chồng, người đàn ông bao lần cô đề nghị ly hôn mà gặt phắt đi nay lại vì một người đàn bà đang mang thai mà lại tát cô.

Sống trong sự lừa dối bấy lâu mà không hề biết, cứ như một con ngốc, khi phát hiện ra phải đau khổ biết chừng nào.

Có tiếng điện thoại reo, nhìn lên màn hình, khẽ nhếch môi :

- Aloo

- Vợ à, anh... anh..xin lỗi ...nghe anh giải thích... anh và cô ấy không phải lén lút quan hệ, chỉ là lần đó...

Cô cắt ngang :

- Anh định nói chỉ là lần đó say rượu không biết gì mới lầm lỡ sao?

- Anh...

-Hừ! Có gì về nhà rồi nói.

Vừa về đến nhà đã thấy ả ta ngồi chễm  chệ trong nhà, mẹ chồng thì đang xun xoe bên cạnh, thầm nghĩ " Đúng là hồ ly tinh, hành động nhanh thật " , thấy cô vào :

- Phi Vân, chắc con đã biết chuyện nên mẹ không nói dài dòng, mẹ sẽ đón Mộc Nhi về chăm sóc.