Chương 10
Hắn lo lắng, không biết tiểu nha đầu này lại chạy lung tung chỗ nào rồi. Đang định đi tìm thì... .- Hù! Ta biết huynh lo lắng cho ta mà, hí hí! - Nàng từ đâu nhảy ra hù hắn.
- Nàng chạy đi đâu nãy giờ vậy hả? Có biết ta lo lắm không? - Hắn nghiêm mặt, nhưng đang chỗ đông người không tiện phạt nàng.
Thấy mặt hắn nhăn nhó, nàng đổi hướng kéo tay hắn đi:
- Nào lại đây, ta tìm ra chỗ này đẹp lắm.
Nàng dẫn hắn sang con đường bên kia sông, chỗ người ta đang thả nến. Những ngọn nến lung linh đặt trong bông hoa xốp nhiều màu sắc trôi dần theo dòng nước, soi sáng cả một vùng.
Nàng thích thú reo lên:
- Oa! Đẹp quá!
Chợt có một tiểu cô nương bé hơn nàng vài tuổi, quần áo lấm lem giật giật áo nàng:
- Tỷ tỷ, tặng tỷ! - Tiểu cô nương đặt chiếc đèn l*иg thủ công vào tay nàng.
- Sao lại tặng ta? - Nàng ngạc nhiên hỏi lại!
- Quà của chúng ta tặng tỷ, đa tạ tỷ tặng bánh cho chúng ta.
Hóa ra là vậy, nàng vui vẻ nhận chiếc đèn. Tiểu cô nương trước khi đi còn để lại một câu:
- Tỷ tỷ, lão cha tỷ thật soái nha!
Khụ! Lão cha? Haha, nàng cười lớn, mặt hắn lúc này đã đen hơn phân nửa :
- Củ Cải, huynh là lão cha ta a! Haha! Lão cha a lão cha!
- Nàng còn nói nữa ta sẽ đánh cái mông nhỏ của nàng.
Nàng nhịn cười, nhưng thỉnh thoảng phát ra tiếng hí hí.
Cũng đã muộn, hai người dắc tay nhau ra về. Được một đoạn, cước bộ nàng chậm lại:
- Củ Cải, ta rất mỏi chân a! - Nàng chớp chớp mắt nhìn hắn.
- Đi được thì về được, ai bảo nàng ham chơi?
- Nhưng người ta mỏi chân không đi nổi nữa!
Hắn thở dài rồi cúi người xuống, nàng cười rồi nhanh chóng trèo lên lưng hắn.
- Lão cha Củ Cải, haha! - Nàng ôm chặt cổ hắn, cười nói.
- Còn nói ta sẽ vứt nàng xuống bụi ngay! - Hắn dọa.
Đêm trung thu trăng sáng, tròn vành vạnh như tấm bánh. Trên đường có hai bóng dáng một lớn một nhỏ trên lưng.
Hắn cảm thấy một tia hạnh phút lan rộng trong lòng, tiểu bảo bối đang trên lưng của hắn.
Nàng vừa đi vừa khe khẽ hát véo von, rồi dụi dụi mắt buồn ngủ ngủ thϊếp trên tấm lưng vững chãi ấm áp.
Về đến phòng, hắn đặt nàng xuống, tháo áo ngoài và giày rồi cẩn thận đắp chăn cho nàng. Tuy nhiên...hình như có điều gì không đúng. Mùi hương trong phòng hôm nay hơi lạ. Tiểu Hồng đổi sao không báo lại với hắn.
Đã khuya không tiện gọi người hầu thức dậynnhưng vì tính cẩn thận nên hắn vẫn lấy ly nước tạt đi rồi mới lên giường ngủ, sớm mai dậy còn bàn việc ở cửa hàng với Tuyết Nguyệt.
Tuyết Nguyệt bên này nằm không nhịn được nụ cười đắc ý. Chỉ cần trở thành nữ nhân của hắn, con nha đầu đáng ghét kia sẽ bị loại bỏ dễ dàng.
Hôm qua đi chơi về khuya nên nàng ngủ mãi gần đến trưa mới dậy, hắn đã dặn Tiểu Hồng để nàng ngủ đừng gọi. Tiểu Hồng đã báo lại việc thử hương mới nhưng hắn bảo dùng loại cũ.
Thư phòng,... .
Tuyết Nguyệt lấy ra trong hộp một khay điểm tâm.
- Kì ca, điểm tâm này là do ta tự làm, huynh ăn một chút.
Hắn lịch sự cầm một khối bánh nhỏ đưa lên miệng cắn. Hôm nay Tuyết Nguyệt đặc biệt dậy sớm chuẩn bị, trang điểm thật đẹp.
Ả chắc chắn hắn cả đêm qua hít phấn ả lén bỏ vào trong hương, kết hợp cùng thứ thuốc trộn vào điểm tâm sẽ biến thành xuân dược cực mạnh.
- Huynh ăn nữa đi!
- Ta no rồi, cảm ơn muội.
Ngừng một lát, hắn nói tiếp :
- Kho hàng lần này hơn phân nửa có nguồn nguyên liệu từ Đồng Châu, ở đó thời tiết thích hợp, bông rất phát triển. Khâu phân loại và dệt... .
Hắn còn nói nhiều nhưng Tuyết Nguyệt không hề để ý đến, ả chỉ biết lả lơi chờ thuốc phát huy tác dụng.
- Củ Cải!
Là tiếng của nàng, "Nha đầu chết tiệt, sao lại xuất hiện vào lúc này" Tuyết Nguyệt thầm mắng chửi nàng.
Là do lúc tỉnh dậy nàng thấy chiếc trâm ngọc tối qua nàng thích đặt bên gối, vui mừng chạy đi tìm hắn.