Sau tiếng hét, Lệ Uyển Trinh ngồi bật dậy ở trên giường.
Cô theo bản năng kéo chiếc chăn bông màu trắng tinh khiết che đi cơ thể không một mảnh vải của mình. Ánh mắt không mấy thiện ý trừng về phía người đàn ông đang ngồi uống trà trên ghế sô pha ở cách đó không xa.
Ánh mắt người đàn ông chăm chú đọc tờ báo mới trong ngày, trên đó là tin tức kinh tế, chính trị ngoài ra mấy tin lặt vặt về chuyện tình cảm nam nữ của đám ngôi sao nổi tiếng mà bình thường anh sẽ không bao giờ xem. Ngoại lệ khiến anh động đến chính là vì hôm nay còn có một tin nổi bật thu hút anh.
Tin tức kết hôn, liên minh giữa hai nhà Bắc Nhược ở phía Nam gây chấn động mạng xã hội vài tháng nay.
Ánh mắt anh lúc bấy giờ đang chăm chú nhìn vào hình ảnh trên tờ báo: cặp đôi trai tài gái sắc trong bộ lễ phục cưới nhìn qua có vẻ hạnh phúc thì cô gái vốn còn ngủ say mấy ngày liền bỗng dưng bật dậy. Lời chưa chào, ánh mắt còn chưa giao lưu anh đã phải hứng chịu tiếng hét kinh thiên động địa của cô.
Dù thoáng giật mình nhưng Bạc Không Vũ cũng không có quá nhiều phản ứng, lạnh nhạt đưa mắt nhìn đến gương mặt hoảng hốt của cô gái. Sau đó liền cúi xuống, tiếp tục đọc báo tỏ thái độ không quan tâm cô.
Lệ Uyển Trinh một tay giữ chăn che chắn thân mình, một tay lại chỉ về hướng anh.
“Anh… anh… đã làm gì tôi?”
Bạc Không Vũ không thèm đáp cô một tiếng, coi như không nghe thấy tiếng trách móc của cô.
Điều đó càng làm Lệ Uyển Trinh hoang mang, rốt cuộc cô cho rằng chính mình đã bị người đàn ông kia xâm phạm. Lệ Uyển Trinh vốn là người dễ nổi cáu mỗi khi ngủ dậy vào buổi sáng sớm, bây giờ cộng thêm chuyện phát hiện bản thân không còn trong sạch khiến cô rất rất tức giận, máu dồn lên não.
Đứng bật dậy trên chiếc giường êm ái, chỉ tay về phía Bạc Không Vũ. Nhất thời quên mất chính mình hôm trước khi biết thân phận của anh ta thì không khác gì kẻ bợ đít nịnh nọt. Hôm nay lại thế này, khiến ai cũng xoay không kịp.
“Đồ đàn ông tồi tệ, tại sao anh có thể làm vậy khi tôi đang ngủ chứ hả?”
Bạc Không Vũ nghe vậy, mới giương ánh mắt nhìn cô. Trông cô gái hùng hổ đứng trên giường chỉ tay về phía mình, cảm giác cô rất muốn ăn tươi nuốt sống người khác, có chút hài hước.
Anh gấp tờ báo, để sang một bên. Đứng lên từ ghế sô pha, đôi chân dài thẳng hướng về phía cô.
Nhìn vẻ hung thần của anh, Lệ Uyển Trinh lại có chút hối hận vì hành động thái quá của mình. Nhưng bây giờ cô không thể tỏ ra là mình sợ hãi được, phải thật cứng rắn. Cho dù anh ta là Bạc Không Vũ thì sao chứ? Xâm phạm cô thì chính là người đàn ông tồi tệ.
Bạc Không Vũ dừng trước mặt cô, ánh mắt nhìn cô đầy suy tư. Giây sau lời nói ra thật khiến cô muốn độn thổ.
“Nói như vậy là tôi có thể làm khi cô đang thức à?”
Lệ Uyển Trinh trợn tròn hai mắt.
“Đồ không biết xấu hổ.”
Dứt lời, cô liền cúi người với tay lấy chiếc gối ném vào người anh ta. Ừm… Ừ thì gối cũng trúng người đấy, chỉ tiếc rằng chiếc chăn bông đang che chắn trên người đều bị hành động của cô mà tuột xuống.
“Úi!!!”
Lệ Uyển Trinh vội đưa tay giữ lại chiếc chăn đã tuột tới ngang người. Cô không quên trừng mắt với Bạc Không Vũ.
“Đồ biếи ŧɦái, anh còn có mặt mũi nhìn sao hả?”
Bạc Không Vũ tỏ vẻ đương nhiên:
“Tại sao không?”
“Anh…”
Lời chưa dứt, bên ngoài phòng ngủ đã nghe âm thanh cộp cộp của tiếng người chạy tới. Trước khi đối phương mở cửa phòng tiến vào trong nhìn thấy Lệ Uyển Trinh quần áo không nghiêm chỉnh, Bạc Không Vũ đã nhanh hơn một bước nắm lấy tay cô kéo một đường.
“A…”
Lệ Uyển Trinh lúc này đã được anh ôm trọn trong vòng tay, tấm chăn ban nãy còn vì cô giữ không chắc mà rơi lên rơi xuống, hiện tại được anh khoác lên người cô thật nghiêm chỉnh kín đáo.
Thật là…
Trông anh giống như đang muốn che giấu một đồ vật quan trọng không cho người khác biết.
Lệ Uyển Trinh ngơ ngác, ngước mắt nhìn anh.