Sau Khi Kết Hôn Chớp Nhoáng Với Mỹ Nhân Bệnh Tật, Tôi Bước Lên Đỉnh Cao Cuộc Đời

Chương 23

Chu Tiểu Khương cảm thấy không khí có gì đó là lạ, nhưng nhìn Hạ Thời Thời vẫn cười tươi, trong lòng lại khó đoán được thật giả.

“Tôi sợ cô không thích những gì tôi chọn.”

“Làm sao mà không thích được chứ.”

Hạ Thời Thời liếc nhìn từ trên xuống dưới bộ đồ của Chu Tiểu Khương — một ngôi sao nhỏ chưa nổi, lại còn chẳng chịu nhận lấy thiện ý của Phó Vân Hàm. Thế thì cái bộ đồ hàng hiệu đang mặc là từ đâu mà có?

Dựa vào mấy đồng cát-sê ít ỏi của cô ta sao? Đừng đùa. Nếu thật là như thế, thì lấy đâu ra tiền đi đút lót cho Tề Tuyết?

Bộ quần áo đó... là do một kẻ ngốc nào đó tặng.

Mà cái người ngốc đó, lại chính là cô — Hạ Thời Thời.

Đúng là cô ngốc thật. Hạ Thời Thời nghiến răng, mỉm cười lạnh: “Bộ đồ này của cô nhìn cũng đẹp lắm mà, gu thẩm mỹ không tệ đấy.”

“Đúng vậy.” Nhân viên bán hàng chẳng biết chuyện gì, cũng lên tiếng phụ họa: “Trang phục cô ấy mặc là của một nhà thiết kế mới nổi, phong cách rất độc đáo.”

Tất nhiên, giá cũng chẳng rẻ.

“Vậy để tôi thử mấy mẫu xem sao. Nếu không hợp, cô đừng cười tôi đấy.” Chu Tiểu Khương bắt đầu có chút lờ mờ cảm nhận được điều gì đó.

Nhưng nhìn nụ cười rạng rỡ như thường ngày của Hạ Thời Thời, lại ngọt ngào đến vậy... cô chỉ có thể nuốt lại chút bất an trong lòng mình.

Chu Tiểu Khương vừa nhớ đến gương mặt của Ôn Giảo, vừa cẩn thận suy nghĩ xem kiểu dáng nào sẽ hợp với cô ấy.

Thế nhưng, bất kể cô chọn mẫu nào, đều bị Hạ Thời Thời bác bỏ không chút nương tay: “Mẫu này không được, người yêu tôi đâu có trẻ con đến vậy.”

“Mẫu này nhìn rẻ tiền quá.”

“Cái này nếu mặc lên người bảo bối nhà tôi thì chỉ có mỗi nhan sắc gánh nổi thôi.”

Lý do từ chối đã không còn dừng lại ở việc vải không đủ mềm mại nữa rồi.

Vì đối với những mẫu do nhân viên bán hàng giới thiệu, chỉ cần qua được tiêu chuẩn cơ bản, Hạ Thời Thời đều sẵn sàng mua luôn không lăn tăn.

Nếu Ôn Giảo không thích, thì cứ để nằm trong tủ, hết mùa rồi xử lý sau cũng chẳng sao.

Nhưng với những gì Chu Tiểu Khương chọn, Hạ Thời Thời luôn có lý do để nói là không hợp với Ôn Giảo.

Và điều khiến người ta tức mà không thể nổi giận, là vẻ mặt vô tội của cô khi nói: “Tôi chỉ muốn dành điều tốt nhất cho người yêu của mình thôi, chắc cô hiểu mà, đúng không? Yêu một người thì sẽ luôn muốn đem những điều tốt đẹp nhất đến cho họ.”

Hạ Thời Thời không phải lần đầu làm khó người khác.

Nhưng đây chắc chắn là lần đầu tiên cô làm khó Chu Tiểu Khương.

Cô từng xem Chu Tiểu Khương là người bạn tốt nhất của mình. Đặc biệt là khi Tề Tuyết đứng trước truyền thông nói không biết bao nhiêu lời bôi nhọ cô, thì chỉ có Chu Tiểu Khương đến nhà an ủi cô.

Mãi sau này cô mới biết...

Chu Tiểu Khương an ủi chỉ là giả, người thật sự đau lòng lại là Ôn Giảo.

Chính Ôn Giảo là người đầu tiên đi dập tin, phái người đi cảnh cáo Tề Tuyết, còn nhanh hơn cả ba mẹ của Hạ Thời Thời.

Hạ Thời Thời nhìn Chu Tiểu Khương bằng ánh mắt mơ hồ, khó đoán: “Không chọn nữa à? Cảm thấy phiền, hay là… chê tôi?”

Chu Tiểu Khương hít sâu một hơi: “Sao có thể chứ? Tôi chỉ nghĩ đột nhiên chuyện này chi bằng hỏi quản gia nhà họ Ôn một tiếng. Bọn họ chắc chắn hiểu rõ sở thích của Ôn Giảo hơn là chúng ta mò mẫm như ruồi không đầu thế này!”

Hạ Thời Thời lười biếng cụp mí mắt xuống, liếc nhìn thời gian — lần mua sắm này cũng đã kéo dài hơn một tiếng rồi, chi bằng dừng lại thôi.

Cô vẫn còn chưa gửi tin nhắn báo cáo cho Ôn Giảo nữa.

“Cô nói đúng.” Hạ Thời Thời trả lời qua loa, rồi lấy điện thoại ra nhắn tin.

Một lúc sau cô mới cất điện thoại đi, trên mặt đã chẳng còn nét cười nào, thẳng bước đến quầy thu ngân để thanh toán.

Chu Tiểu Khương trong lòng hơi bất an, cảm thấy Hạ Thời Thời đúng là rất kỳ lạ.

Nhưng hiện tại cô chẳng có bản lĩnh gì, tra cũng không ra lý do, chỉ có thể nghi hoặc nhìn gương mặt lạnh băng của Hạ Thời Thời, thầm nghĩ có lẽ là bên nhà họ Ôn không hài lòng với lựa chọn của Hạ Thời Thời chăng?

Sau khi thanh toán xong, ban đầu Hạ Thời Thời định bảo nhân viên bán hàng gửi thẳng quà đến chỗ Ôn Giảo, nhưng nghĩ lại, cô lại đổi ý, bảo người mang về nhà họ Hạ trước.

Đây là cơ hội để thể hiện tốt, sao cô có thể bỏ qua được chứ.

...

Buổi tối, người trợ lý quen với việc làm thêm giờ lại mang báo cáo tình hình gần đây của Hạ Thời Thời trong tuần này đến cho Ôn Giảo.

“Bình thường thì vẫn đi học như mọi khi. Nhưng gần đến ngày tổ chức tiệc đính hôn thì lại xin nghỉ mấy hôm, mấy ngày đó cũng không hề ra khỏi nhà. Tôi có để ý mạng xã hội của Hạ Thời Thời, chỉ thấy một vài dòng trạng thái như thế này…”

Trợ lý ngập ngừng, không biết có nên nói hết sự thật với Ôn Giảo hay không.