Nữ A Nam O: Alpha Của Tôi Là Dây Leo

Chương 10

Cánh hoa vàng rực của đám dị thực hướng dương, giờ đã ngả sang đỏ, đỏ đến mức như sắp chảy máu.

Bầy bồ công anh dị thực vốn đang lười biếng xem kịch, từng cụm lông tơ nhỏ tròn vo lập tức kết lại thành ba đám bông to gấp bội. Chúng túm lấy đám hướng dương đang còn ngây ra, vù một phát bay lên cao, lao về phía xa.

“Lão đại giờ đã mất kiểm soát ý thức rồi, không phân biệt địch ta nữa!”

“Không ổn, cô ấy đang lan đến đây, mau tránh xa rìa ngoài!”

“Quá nhanh! Đồ của chúng ta!” Mấy chiếc lều trại dựng bên rìa vừa bị một đợt dây leo quét qua đã lập tức bẹp rúm như giấy nhăn.

“Giữ đồ hay giữ mạng? Chạy mau!!” Mọi người bắt đầu tháo chạy tán loạn. Nhưng tốc độ lan đến quá nhanh, đến cả chiến giáp còn chưa kịp leo vào, chứ đừng nói là dùng tàu bay, dừng lại một giây là bị dây leo khổng lồ nghiền nát ngay lập tức!

Ma thực cũng cảm nhận được bất thường, nhưng chẳng còn hơi đâu để hét lên nữa, chỉ có thể cắm đầu chạy theo.

Trước đó để tiện chiến đấu, không ít ma thực đã cắm rễ xuống đất, thậm chí còn cắm sâu để tăng sức mạnh.

Giờ thì ai cũng điên cuồng nhổ rễ, nhổ không được thì tự cắt đứt, rồi cắm đầu bỏ chạy.

Những kẻ phản ứng chậm… lập tức bị dây leo nghiền nát thành một bãi hỗn độn, không cần thuốc cũng chẳng còn cứu được.

“Điên rồi, thật sự điên rồi…”

Đoàn người cứ thế chạy suốt năm sáu canh giờ. Đến tận khi trời vừa hửng sáng, đám dây leo mới bắt đầu chậm lại. Nhưng dù đã ngừng lan rộng, chúng vẫn ở trạng thái mất kiểm soát, chẳng khác gì một cơn sóng dữ vô tri, nên mọi người vẫn buộc phải chạy thêm một đoạn thật xa mới dám dừng lại.

Người và ma thực nhìn nhau, ai nấy đều thê thảm chẳng kém ai.

Nhưng ánh mắt lại càng chất chứa hận thù, đặc biệt là ma thực, hận không thể bắn độc ngay vào người bên kia.

“Đồ con người hèn hạ… vậy mà dám thật sự hiến tế rồi!!!”

--

Trong tầng lá lặng ngắt, giữa đám dây leo rậm rạp nhất, Bùi Tẫn chậm rãi mở mắt.

Trời đã sáng mờ.

Hắn nhấp nhẹ miệng, nuốt xuống chất lỏng từ sợi dây leo còn lơ lửng trong miệng, một luồng dinh dưỡng nồng đậm đổ xuống cổ họng.

Trên eo vẫn là bàn tay nóng rực của cô, đang lười biếng đặt ở đó. Cảm giác toàn thân như vừa bị vắt khô, mệt mỏi đến mức đánh bảy ngày ma thực cũng chưa từng mệt như vậy.

Diệp Vô Viên nghiêng đầu nhìn hắn, người vừa uống xong dịch thể liền tỉnh lại, rồi cúi người vuốt nhẹ con tiểu tuyết lang còn đang ngủ mê bên cạnh.

Đó là linh thể bán trong suốt, được ép ra từ cơ thể hắn trong quá trình "kết nối".

“Ba nghìn hai trăm sáu mươi chín.”

“…Hả?” Hắn khẽ khàng lên tiếng, vừa cất giọng đã nhận ra cổ họng mình đã hoàn toàn khản đặc, đến nước dịch cũng chưa làm dịu được.

“Cậu tổng cộng đã…”

Diệp Vô Viên lười nhác nói, giọng pha lẫn với tiếng gió nhẹ lướt qua đám lá.

Dù gương mặt hắn vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng cao ngạo như thường lệ, nhưng làn da đã ửng một tầng hồng nhàn nhạt, cơ thể cũng lộ rõ nét thiếu sức sống.

Trước kia, không nghe thấy giọng hắn còn tưởng hắn câm.

Hóa ra không phải. Giọng… thật ra nghe cũng khá dễ chịu đấy.

“…”

--

Editor: Từ giờ hãy gọi nữ chính là Diệp - Máy Giặt Vắt Cực Khô - Vô Viên. Đền bù cho mí bà độc giả rớt hố Bộ Xúc Tua :Đ bên kia ăn chay thì bên này ăn mặn bội thực.