Nữ A Nam O: Alpha Của Tôi Là Dây Leo

Chương 8

Tên nhân loại này muốn chơi trò này với cô, quả thật là không tệ.

Ít nhất, khi hắn chạm vào da thịt cô, cảm giác truyền đến rõ ràng và trực tiếp hơn rất nhiều so với dây leo, cảm giác thực sự rất tuyệt vời.

Bùi Tẫn chỉ sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng nắm lấy cơ hội, ôm chặt lấy cô, vòng tay qua phía sau lưng cô.

Sau đó, môi hắn thử thăm dò, nhẹ nhàng hôn lên má cô. Cảm nhận cô không đẩy hắn ra, hắn dừng lại một chút, rồi tiếp tục hôn lên môi cô.

Dù cho hắn có mục đích riêng khi đến, nhưng trong lòng Bùi Tẫn vẫn cảm thấy nhịp đập trái tim mình trở nên nặng nề hơn.

Khi môi hắn chạm vào môi cô, nhiệm vụ của hắn như thể biến mất, bởi vì ngay khi hắn hôn cô, Diệp Vô Viên không hề có phản ứng, mà trực tiếp xoay người, đè ép hắn xuống.

Hôn lên.

Trong miệng hắn vẫn còn vương lại chút dịch thể của cô, hương vị lạnh lẽo như tuyết phủ trên rừng trúc, tĩnh mịch và trong trẻo, vậy mà lại bất ngờ khiến cô bị thu hút, khiến Diệp Vô Viên cứ thế không ngừng tiếp tục.

Xem như là… trả lại chút “thù lao” cho việc hắn đã nếm của cô không ít. Huống hồ, người này còn ôm cô chặt như vậy, chắc cũng không thấy thiệt.

“…”

Gió bên ngoài thổi vù vù, nhưng gần như không thể át nổi hơi thở mờ ám đang quẩn quanh nơi đây.

Đây là lần đầu tiên Diệp Vô Viên ở gần con người đến mức này. Mọi thứ diễn ra vô cùng tự nhiên, sau đó thì dần dần trở nên thuần thục, thậm chí là tò mò tìm hiểu sâu hơn.

Thế nhưng, khi đêm tối càng lúc càng đậm, ngày này cũng gần trôi qua, chỉ còn vài phút nữa bước sang rạng sáng, ký ức sâu trong huyết mạch của cô bắt đầu trỗi dậy.

Con người, ma thực, dị thực.

Dị thực có thể “ăn” người. Nhưng thường là Omega, không thì cũng là Beta, rất hiếm khi là Alpha. Đó là quy tắc cơ bản trong huyết thống dị thực.

Còn huyết mạch của cô thì lại hơi khác. Nếu cô muốn Alpha… cô hoàn toàn có thể có được. Chỉ là, sau đó con người kia có thể sẽ thay đổi.

Nửa tiếng sau, thời gian bước sang một ngày mới.

Diệp Vô Viên mở mắt. Mắt cô vẫn là màu xanh lá cây kia, nhưng đã không còn chút mệt mỏi nào nữa.

Cô đưa tay luồn vào tóc Bùi Tẫn, khựng lại một chút, rồi chậm rãi ngồi dậy, cúi xuống nhìn con người đang nằm dưới mình.

Hắn lúc này đang thở hổn hển, trên người có không ít dấu vết mà cô để lại, nhưng nét mặt vẫn giữ được vẻ bình thản lạnh nhạt.

Dưới tán lá lớn nơi họ đang nằm, vang lên vài tiếng động nhẹ, dây leo dưới mặt đất đang cuộn lấy vài món quần áo rách nát và thanh trường đao mẻ của hắn, từng chút một dâng lên đặt bên cạnh.

Chơi cùng cô hai ngày rồi, nợ nần cũng coi như trả xong, không cần phải thật sự làm hỏng hắn.

Diệp Vô Viên đưa tay, khẽ vuốt qua môi hắn.

Cảm giác hôn môi đúng là không tệ, nhưng cô chưa đến mức đánh mất bản thân.

Bùi Tẫn cảm giác được cô dừng lại, mở mắt nhìn cô, cũng thấy đống quần áo đã được đặt ở bên.

Lễ hiến tế cuối cùng… không chỉ có như vậy.

Hắn đưa tay ôm lấy cổ cô, đôi chân dài quấn chặt lấy chân cô, kéo cô về phía mình.

Hắn nâng người lên, muốn tiếp tục hôn cô, nhưng Diệp Vô Viên nghiêng đầu né tránh.

“Muốn tiếp tục à? Cậu chắc là biết hậu quả rồi chứ?” Diệp Vô Viên khẽ nhướng mày, ánh mắt rơi xuống gương mặt giờ đây đã không còn bình lặng của hắn.

Bùi Tẫn nhìn thẳng vào đôi mắt xanh của cô, không đáp lời, nhưng lại càng ôm chặt hơn.

Da thịt kề sát, nhiệt độ cơ thể của dị thực thấp hơn con người, lạnh mát như cơn gió thoảng giữa mùa hè.