Nữ A Nam O: Alpha Của Tôi Là Dây Leo

Chương 6

Một lúc lâu sau, Bùi Tẫn từ từ mở mắt.

Bên gò má hắn có một chiếc lá to cỡ bàn tay, vừa khéo chắn đi tia sáng cuối cùng nơi chân trời. Trên đầu lá, một sợi dây leo bị tách ra, đầu nhọn còn đang đọng lại một giọt chất lỏng trong suốt, sắp rơi mà chưa rơi.

Bùi Tẫn khẽ cảm nhận vị trong miệng...

Là chất lỏng của cô.

Theo ghi chép, đây là dấu hiệu cho thấy hắn đã hoàn tất bước thứ hai trong nghi thức hiến tế.

Bùi Tẫn nhìn quanh một lượt, lập tức thấy được bóng dáng của Diệp Vô Viên.

Cô vẫn đang ngủ. Vẫn là gương mặt say giấc hắn từng thấy trước đó, trông như thể đã chìm vào giấc ngủ sâu.

Nghi thức hiến tế của nhân loại, bước thứ ba, cũng là bước cuối cùng, sẽ xảy ra đúng vào khoảnh khắc dị thực nhân thức tỉnh...

Bùi Tẫn thu ánh mắt lại, lặng lẽ dõi về phía bầu trời nơi các dải tinh hệ đang bắt đầu le lói ánh sáng. Xa hơn nữa, có thứ gì đó không ngừng rơi xuống từ không trung. Dựa vào màu sắc và ánh sáng lấp loáng thi thoảng xuất hiện, rõ ràng là những Ma Thực kia đã đến.

Khoảng cách rất xa, nên nơi này vẫn giữ được sự yên tĩnh gần như tuyệt đối.

Tâm trạng của hắn, so với những gì hắn từng tưởng tượng, lại còn bình tĩnh hơn.

Hắn không biết mình vừa hấp thụ bao nhiêu "dưỡng chất" từ cô. Nhưng… nếu phải chọn một bên, hắn muốn để cô đứng về phía nhân loại.

Trong lúc ấy, Diệp Vô Viên mơ màng cảm thấy có ai đó đang hút chất lỏng ở đầu nhọn dây leo của cô. Nhớ lại việc mình vừa cho nhân loại uống thứ ấy, cô hơi động một chút, lại buông thêm vài giọt.

Dù sao thì... phơi nắng, uống nước, rồi tiết ra chút gì đó, đối với cô cũng chẳng tốn sức là bao.

Chờ đến khi cảm giác buông ra đủ, Diệp Vô Viên đột nhiên nhận ra có vẻ không nên tiếp tục nữa. Một giọt một giọt thì không sao, nhưng cho quá nhiều, nhỡ cơ thể nhân loại không chịu nổi năng lượng mà nổ tung thì sao?

Cô mở mắt ra, nhìn về phía Bùi Tẫn, người mà trước đó còn thở yếu ớt, giờ sắc mặt đã trở lại bình thường.

Thế mà hắn vẫn đang ôm lấy dây leo của cô, miệng còn nhẹ nhàng cắn lấy phần ngọn của dây.

Phát hiện cô đã tỉnh, Bùi Tẫn nghiêng đầu nhìn sang.

Gương mặt vẫn là kiểu lạnh lùng đó, nhưng không chỉ có cánh tay đang giữ lấy cô, một chân dài trắng mịn của hắn còn móc lấy một sợi dây leo khác của cô, không chịu buông.

“Ngươi đang làm gì thế?” Diệp Vô Viên nheo mắt lại, đôi mắt lục trong suốt nhìn thẳng vào hắn.

Cảm giác tiếp xúc đúng là không tệ, nhưng việc hắn làm như vậy… là vì mục đích gì?

Bùi Tẫn không trả lời. Thấy bên cạnh lại có thêm một sợi dây leo bò tới, hắn đưa tay ra, kéo cả sợi đó vào lòng.

“Ồ?” Diệp Vô Viên khẽ ngân giọng.

Cô siết chặt dây leo, quấn lấy tên nhân loại này.

Nếu hắn cũng bắt đầu có mục đích riêng... cô cũng không ngại nếm thử máu hắn một lần.

Mà đúng là có mục đích thật, gương mặt hắn đã bị dây leo của cô quấn đến đỏ rực, vậy mà vẫn tiếp tục kéo thêm một sợi đến gần mặt mình. Trên thân dây leo dày, màu xanh đậm, hắn cúi đầu, nhẹ nhàng hôn một cái.

Không nói một lời, nhưng hành động đã đủ để thay lời.

Đôi mắt đen của hắn vẫn luôn nhìn thẳng vào cô.

Giữa hai người vốn còn cách nhau một chiếc lá lớn, nhưng Diệp Vô Viên chỉ khẽ giật dây leo, lập tức kéo hắn về phía mình.

Cô đưa tay đặt lên làn da trắng mịn nơi cổ hắn, chậm rãi trượt đến sau gáy. Dây leo cũng theo đó len lỏi vào trong áo hắn, từng chút một thăm dò. Ánh mắt cô vẫn luôn nhìn thẳng vào hắn, chờ xem đến bao giờ hắn mới bắt đầu sợ hãi và giãy khỏi tay cô.

Dị Thực nhân, có phải là thứ để loài người có thể tùy ý mơ tưởng?

Chỉ cần cô muốn, một cái nhấc tay cũng đủ để gϊếŧ chết hắn.