Diệp Vô Viên liếc nhìn đôi môi tái nhợt của hắn, rồi nhìn chiếc lá xanh vẫn đang cọ sát nơi khóe miệng hắn, tiếp xúc với phần hơi thở còn sót lại của cô.
Việc để lộ hơi thở là sơ suất của cô, nhưng hắn vậy mà lại nuốt hết như thể không có chuyện gì xảy ra.
Không hiểu tên nhân loại này, rõ ràng đã yếu đến mức trắng bệch như mây trời, rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì.
Diệp Vô Viên thu lại phần hơi thở còn đọng ở khóe miệng hắn cùng với chiếc lá bên cạnh, đánh giá người trước mặt, trầm ngâm xem nên xử lý hắn thế nào.
Ném ra ngoài? Nhìn tình trạng hắn sắp tắt thở đến nơi, chỉ cần quăng xuống mạnh một chút là chắc cũng chẳng sống nổi.
Trực tiếp siết chặt bằng dây leo cho đến chết? Dù sao cái cách hắn quấn lấy dây leo của cô cũng khá “tự nhiên” rồi.
Diệp Vô Viên đang cân nhắc, thì đột nhiên thấy đầu hắn nghiêng sang một bên, lại ngất đi lần nữa.
Lần này, hắn còn ngã thẳng xuống ngay trên phiến lá của cô. Diệp Vô Viên suýt nữa theo phản xạ mà đập hắn văng ra ngoài, y như cách cô vẫn làm với những tên nhân loại khác.
“Thầy, thầy thấy anh Bùi bây giờ sao rồi?” Tằng Tiêu Vân, chính là người học trò trẻ đứng cạnh ông lão tóc bạc khi nãy, còng lưng, miệng thở hổn hển, lo lắng hỏi.
Vừa thở dốc, hắn vừa không nhịn được mà đưa mắt nhìn về phía những sợi dây leo khổng lồ.
Nói thật thì, hắn cũng muốn chính mình là người được “hiến tế”, nhưng thầy không cho hắn đi, lại bảo anh Bùi thay thế. Hôm nay đã là ngày thứ hai, nếu thành công, thì đó sẽ là người bạn đời mạnh mẽ nhất…
Hiện tại lũ Ma Thực tràn tới ngày một nhiều, điều đó càng chứng minh rõ ràng sức mạnh tiềm ẩn bên trong Diệp Vô Viên, và còn...
Ông lão Thẩm Thiên tóc bạc trắng, đang cầm một cái rìu lớn, vung xuống chém thẳng vào đám Ma Thực định rơi xuống đất. Ông nhướng mày nói, “Trò nghĩ là mọi người không cản nổi nữa, nên muốn xem thử anh Bùi của trò có giúp đỡ trò được không hả?”
Tằng Tiêu Vân năm nay mới 18 tuổi, còn trẻ nên không giấu được tâm tư, lập tức đỏ mặt, vội vàng phủ nhận:
“Không phải đâu, em làm được mà!”
Ông Thẩm cắm cán rìu xuống đất, rút ra một ống thuốc nước rồi tự tay đút vào miệng sau khi vừa chém lìa một nhánh Ma Thực, rồi nói, “Trò bắt buộc phải “làm được”. Ở đây mỗi người đều có điểm chiến công riêng, phải chủ động một chút, nếu không tôi cũng chẳng gượng nổi để giúp cho trò hoài đâu. ”
“Trò chẳng phải luôn nói muốn trở thành một vị tướng quân như anh Bùi sao?”
Tằng Tiêu Vân mím môi, khẽ đáp, “Muốn,” rồi lập tức xông thẳng về phía bầy Ma Thực.
Tuy ngoài miệng thì nói thế, nhưng Thẩm Thiên vẫn cố tình nhường thêm vài nhánh Ma Thực cho cậu ta để luyện tay, chỉ là với khả năng hiện tại, Tằng Tiêu Vân có phần chống đỡ không xuể.
Dù sao cậu vẫn còn kém xa Bùi Tẫn. Năm 18 tuổi, Bùi Tẫn đã vào quân đội thực chiến, lập được không ít chiến công. Đáng tiếc giờ không thể tiếp tục dùng tới trò ấy được nữa, đành phải nâng đỡ lớp sau như Tiêu Vân vậy.
Thẩm Thiên vừa cột mái tóc rối của mình lại, vừa ngước nhìn lên bầu trời, nơi lũ Ma Thực vẫn không ngừng tràn từ ngoài tầng khí quyển của Vân Vũ Tinh đổ xuống, từng đám lớn cố bám rễ xuống đất.
Nói đi cũng phải nói lại, lần này Ma Thực kéo đến thật sự quá nhiều. Dù có tiếp viện thì cũng khó mà ngăn được hết... Nếu vậy, có lẽ ông nên tranh thủ đưa cậu học trò yếu ớt này rút khỏi chiến tuyến trước.