Mặc dù chuyển động hỗn loạn và mơ hồ như vậy, nhưng Bùi Tẫn vẫn cực kỳ chính xác chỉ ra những lỗi sai trong các đòn tấn công bằng nước mà Tề Khải sử dụng, cùng với một số lần chỉ huy chiến đấu thoạt nhìn không có vấn đề gì, nhưng thực chất lại tồn tại sơ hở.
Mọi nhận định của hắn đều tinh tế, chặt chẽ đến mức không ai có thể phản bác.
Bùi Tẫn lạnh nhạt nhìn anh ta:
“Nếu không làm được phó quan, thì đừng làm nữa.”
Bùi Tẫn rất hiếm khi xử phạt người khác. Trước đây, Tề Khải cũng chưa từng phạm lỗi nghiêm trọng. Nhưng lần này, anh ta lại đến trễ.
Tề Khải đáp:
“Tôi chỉ là lỡ tay thôi. Chúng ta đã chiến đấu liên tục nhiều ngày, có sai sót cũng là chuyện bình thường mà.”
Thế nhưng, vị tướng quân nhìn còn rất trẻ kia lại chẳng buồn nghe anh ta giải thích.
Bùi Tẫn áp dụng quân quy để xử phạt Tề Khải, thậm chí còn trực tiếp đóng gói video chiến đấu và gửi lên tòa án quân sự.
Một khi bản án được đưa ra, thì sự nghiệp quân nhân của Tề Khải xem như chấm dứt.
Những người trong đội chi viện đứng bên cạnh đều sững sờ. Không ai ngờ lại có một hình thức xử phạt nghiêm trọng đến vậy ngay tại chỗ.
Đợi đến khi Tề Khải mặt mày tối sầm, nghiến răng nghiến lợi bị người áp giải ra ngoài, mọi người lần lượt rời khỏi phòng. Lúc này, Bùi Tẫn mới mở quang não của mình.
Trong lúc chiến đấu, hắn chỉ bật kênh tín hiệu quân dụng để đảm bảo thông tin truyền đi nhanh chóng và chính xác. Tín hiệu dân dụng hầu như không mở, nên âm thanh tin tức sẽ không gây nhiễu.
Khi nghe thấy tiếng Tề Khải bên ngoài đang bị roi đánh, đau đến mức phải hét lên, Bùi Tẫn vẫn điềm tĩnh mở phần tin tức trên Tinh Võng.
Toàn bộ mục nóng đều là các từ như:
“Hiến tế”, “Dây leo khổng lồ”, “Dị Thực nhân bắt đầu thức tỉnh”, “779 bị hủy”, “Cô ấy sao mà ngầu oách xà lách thế”... “Hiến tế kiểu gì vậy?”
“Hiến tế à?” – Bùi Tẫn hờ hững nhíu mắt.
Tiểu Tuyết Lang nghe thấy từ đó liền bật dậy, mở to mắt.
Chính phủ Liên Bang cho rằng loài Dị Thực nhân mạnh mẽ kia sẽ không chọn nhân loại làm con mồi nếu được tế phẩm phù hợp, từ đó tránh trở thành kẻ thù với con người. Vì thế, họ quyết định cử người đi hiến tế.
Buồn cười thật. Thà cho người ra trận chiến đấu còn hơn.
Bùi Tẫn click mở video ghi hình ban đầu tại khu vực số 779. Tiểu Tuyết Lang cũng ngồi thẳng dậy, dán mắt vào màn hình, nhìn chằm chằm vào loài dây leo khổng lồ bên trong video.
Một mảng cực lớn, gần như bao trọn cả một tinh cầu!
Đến cuối, hình ảnh dừng lại ở một góc nghiêng khuôn mặt, đôi mắt màu xanh nhạt khẽ hé mở. Tiểu Tuyết Lang có vẻ bồn chồn, không yên, cái đuôi tuyết trắng khẽ lay động bất an.Bùi Tẫn cũng nhìn vào đôi mắt màu xanh lục ấy, hơi cau mày:
“Chúng ta trở về chủ tinh.”
Ngay lúc đang nói, hắn nhận được một đoạn video thông tin từ chủ tinh truyền đến.
“Bùi Tẫn.”
Một ông lão tóc trắng xóa xuất hiện trên màn hình. Ông nhìn chàng thanh niên trước mắt, người có vẻ ngoài lạnh lùng nhưng tuấn tú đến kỳ lạ, rồi nhìn xuống Tiểu Tuyết Lang.
“Thưa thầy.”
Bùi Tẫn cung kính đáp lời.
Tiểu Tuyết Lang cũng khẽ vẫy đuôi chào hỏi hai cái.
Ông lão tóc bạc nói:
“Con cũng đi thử một lần đi.”