Dù Bùi Tẫn còn trẻ, nhưng sự quyết đoán và ý chí của hắn đã vượt xa người thường. Nhưng… họ cũng chỉ là con người.
Cảm nhận được tình hình bất ổn, Bùi Tẫn dừng lại một nhịp, rồi ra lệnh: “Tất cả lui về phụ trách phun thuốc!”
Sau đó, hắn đè nén cảm giác mệt mỏi trong người, một lần nữa siết chặt đao, lao thẳng về phía chiến tuyến.
Cho đến khi cây ma thực cuối cùng bị hạ gục bởi độc dược, cả đội quân mới bùng nổ tiếng reo mừng:
"Đại tướng Bùi đúng là quá lợi hại!” “Chúng ta thắng rồi! Cuối cùng cũng tiêu diệt sạch bọn chúng!”
“Oa! Chiến thắng rồi! Chúng ta đã hạ được biết bao nhiêu ma thực cơ mà!”
Bùi Tẫn cầm thanh đao nhuốm đầy chất lỏng màu tím từ đám ma thực, nhìn các chiến sĩ đang hân hoan ăn mừng. Trong mắt hắn thoáng qua một tia ý cười, nhưng rất nhanh đã trở lại vẻ nghiêm túc thường ngày:
“Đội Một và Đội Hai, lập tức kiểm tra toàn bộ khu vực rễ. Tuyệt đối không để sót lại bất kỳ cây nào.”
“Rõ!”
Bùi Tẫn cảm thấy mình vẫn ổn sau khi xử lý các vết thương trên người, nhưng hắn vẫn đi trước để sắp xếp lại tình hình cho các chiến sĩ bị thương nặng. Sau đó, hắn mới vào phòng nghỉ của mình.
Hắn bỏ thanh kiếm vào rương bảo quản, rồi ngã người vào khoang điều trị. Cánh cửa khoang khép lại, Bùi Tẫn thở hắt ra một hơi, cố gắng xoa dịu cơn giận trong lòng.
Trận chiến này kéo dài quá lâu, gần như vượt quá giới hạn của hắn.
Khoang điều trị bắt đầu quá trình phục hồi, đột nhiên một cơn đau dữ dội xuất hiện sau lưng Bùi Tẫn. Hắn kêu lên một tiếng, cơ bắp toàn thân căng cứng, một lát sau mới thả lỏng được.
So với các vết thương lộ ra ngoài, thực ra Bùi Tẫn cũng bị thương sau lưng, đó là cú tấn công cuối cùng của ma thực. Hắn đã dùng mình bảo vệ các chiến sĩ khác. Nhưng hiện tại, điều này không còn quan trọng nữa.
Bùi Tẫn nằm một lúc, một con sói tuyết nhỏ màu trắng, với cơ thể trong suốt, từ bàn tay hắn bò ra. Nó vẫy vẫy cái đuôi về phía hắn.
Bùi Tẫn mệt mỏi nên chú sói nhỏ này cũng không quá hoạt bát, cơ thể trong suốt hơn trước, chỉ hơi quơ quơ cái đuôi rồi nằm yên trên tay hắn, thở đều đều, đôi tai thỉnh thoảng run lên như cảm thấy không thoải mái.
Chỉ tiếc rằng giấc ngủ ngắn ngủi này không kéo dài lâu, tiếng gõ cửa lại đánh thức hắn.
"Đại tướng, tôi là Phó quan Tề Khải, tôi đã dẫn đội viện binh đến."
"Vào đi."
Tề Khải mở cửa bước vào, thấy Bùi Tẫn đang nhìn chăm chú vào Tiểu Tuyết Lang trên tay, liền chuyển ánh mắt đi: "Đại tướng, chúng tôi đến muộn vì trên đường gặp phải ma thực..."