Sau Khi Mỹ Nhân Vạn Người Mê Gả Vào Hào Môn

Chương 3

Trần nhà rất cao, sau lan can tầng hai là một người phụ nữ xinh đẹp cùng một cậu thiếu niên trông trẻ hơn Hứa Lạc một chút.

Người phụ nữ cười nói: “Tin tức từ nhà họ Yến chắc sẽ có trong vài ngày tới, con chắc chắn sẽ được chọn.”

Cậu thiếu niên liếc nhìn Hứa Lạc đầy kiêu ngạo: “Chuyện đó thì khỏi bàn. Đến lúc đó mời giám đốc Yến đến nhà là xong, nếu ba muốn hợp tác làm ăn với nhà họ Yến thì chỉ cần một câu nói của con. Nhưng nếu ba chọc giận mẹ, con nhất định không giúp đâu.”

Người phụ nữ quay sang Lục Thiệu Nguyên: “Chồng à, nghe thấy chưa, Tinh Dụ của chúng ta thật hiếu thảo, anh cũng nên khen con đi chứ.”

Lục Tinh Dụ chống tay lên lan can: “Ba ơi, xong việc chưa? Cả nhà còn đợi ba ăn cơm. Người ăn xin kia từ đâu tới vậy? Hay là để con đuổi giùm cho.”

Người giúp việc trong nhà từ lâu đã bị Lâm Vân Nhu quản lý chặt chẽ, nếu không có sự đồng ý của bà ta thì Hứa Lạc không thể vào được nhà họ Lục.

Việc Hứa Lạc vào được nhà, là vì Lục Tinh Dụ lên tiếng.

Từ lâu, cậu ta đã biết mình có một người anh trai quê mùa, nên muốn gặp mặt cho biết.

Không ngờ nhìn trái nhìn phải, ngoài bộ đồ bình thường ra thì Hứa Lạc chẳng có điểm nào để chê.

Lục Tinh Dụ lập tức thấy không vui.

Nhưng rồi nghĩ lại, giờ cậu ta mới là thiếu gia duy nhất của nhà họ Lục.

Tất cả những gì nhà họ Lục có đều là của cậu ta.

Nếu sau này còn cưới được Yến Sơn Đình, thì cả kinh thành này muốn đi đâu chẳng được.

Còn cái tên nhà quê Hứa Lạc kia, đến từ làng quê hẻo lánh, muốn mua nhà lập nghiệp ở thành phố lớn cũng đã là chuyện khó khăn.

Lục Thiệu Nguyên cưng chiều con trai út, lại càng không dám làm vợ, người phụ nữ có gia thế mạnh mẽ của mình phật lòng.

Huống chi còn có nhà họ Yến…

Chút áy náy trong lòng ông ta với Hứa Linh Tố lập tức tiêu tan.

Ông ta nói với Hứa Lạc: “Ta với mẹ con đã ly hôn hơn hai mươi năm rồi, chẳng khác gì người dưng, gặp mặt cũng chẳng để làm gì.”

Người giúp việc cùng bảo vệ mời Hứa Lạc rời đi.

Ra đến cửa, Hứa Lạc vẫn còn nghe thấy tiếng cười nói lớn cố ý vang vọng từ bên trong.

Sau khi Hứa Lạc rời khỏi, Lục Thiệu Nguyên liền thề thốt với vợ con rằng mình tuyệt đối không có liên hệ gì với mẹ con Hứa Lạc nữa.

Vừa dỗ ngọt được hai mẹ con, thì điện thoại từ nhà họ Yến gọi đến.

Người gọi là quản gia Chung, người luôn bên cạnh bà cụ nhà họ Yến.