Có người đang nghe trộm trong đường hầm.
Ánh mắt của Lance chuyển từ "không hiểu" sang "chợt hiểu ra" mất nhiều thời gian hơn so với Luke dự đoán.
May mắn thay, trong đôi mắt ấy không lộ vẻ gì tổn thương đến lòng tự trọng của Luke, mà chỉ có sự ngạc nhiên thuần túy.
Gánh nặng trong lòng Luke nhẹ bớt đôi phần.
Cũng phải thôi, dù sao người này cũng là Lance.
"Biết rồi thì còn không mau đến giúp ta?" Hạ giọng, cậu trừng mắt nhìn người kia một cách dữ tợn.
Vì bối rối và xấu hổ, những giọt mồ hôi lấm tấm đã ứa ra trên trán Luke. Vừa hung hăng với người khác, cậu vừa tự mỉa mai lòng mình, chúc mừng bản thân đã học thêm được một kỹ năng mới.
Đúng vậy, kỹ năng, chuyện nghiêm túc, đừng suy nghĩ lung tung.
Luke ngồi thẳng lưng như đang hát thánh ca trong nhà thờ, nhưng những lời từ miệng cậu hoàn toàn không phải như vậy.
Lance ngây người chớp mắt, nhận lấy phần việc thể lực từ tay cậu, bắt đầu chăm chỉ lắc chiếc giường gỗ.
Tiếng kẽo kẹt đột nhiên trở nên lớn hơn rất nhiều, vội vàng và dồn dập.
"Chậm lại chút, đó là tốc độ mà con người có thể đạt được sao?"
"... Xin lỗi, điện hạ."
Quả không hổ là nhân vật chính, thể lực của Lance gần như có thể trở thành động cơ vĩnh cửu, Luke cũng chẳng buồn quan tâm đến hắn, đành ngồi luôn lên giường.
Đến khi bước chân cuối cùng bên kia bức tường rời đi cùng với thông tin họ muốn, Luke đã suýt ngủ gật vì bị đung đưa.
Cậu ngáp một cái, giơ tay ra hiệu cho Lance dừng lại, đặt sách về chỗ cũ, rồi đổ vật xuống chiếc giường lớn.
Tiếng sột soạt vang lên, Luke hé mắt nhìn thấy Lance đang đắp chăn cho cậu.
... Ý thức phục vụ tạm được.
Luke mơ màng nghĩ đến điều gì đó, liền túm lấy cổ áo Lance kéo xuống. Lance ngoan ngoãn cúi người, để mặc hoàng tử nhỏ tuột áo hắn xuống dưới vai rồi vò nhàu.
Còn cần gì nữa, vết hôn, vết cào? Luke nhíu mày suy nghĩ.
Thôi, phiền phức quá. Vả lại cũng quá đáng.
Cậu liếc nhìn tấm ga giường, đang định làm thêm cho giống thật hơn thì nghe Lance nói: "Những thứ còn lại xin để cho tôi."
Luke liếc nhìn hắn một cái, do dự giữa tin tưởng và không tin tưởng trong một giây, nhưng không chống lại được cơn buồn ngủ, gục đầu ngủ ngay.
Khi chìm vào giấc mơ, có ai đó thì thầm bên tai cậu.
"Vất vả rồi, điện hạ."
Lance giơ tay lên như muốn vuốt ve điều gì, rồi lại từ từ hạ xuống. Hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang ngủ của Luke, rất lâu sau mới rời đi.
*
Sáng hôm sau, khi Lance để ngực trần, mặc chiếc áo sơ mi nhăn nhúm đứt mấy cúc bước ra khỏi phòng ngủ, ánh mắt của các nữ hầu đều dán chặt vào hắn.
Người tình đầu tiên được phép vào phòng ngủ.
Còn có những âm thanh đêm qua... tiếng động dữ dội, tiếng kêu như mèo cào của chàng trai trẻ...
Không thể nào? Tuyệt đối không thể nào chứ?
Vị hoàng tử ngang ngược kiêu ngạo kia, lại chịu nằm dưới?
Nghe nói ở dưới sẽ ít nhiều ảnh hưởng đến việc đi lại, nhưng người tình tóc bạc bước đi vững vàng như bình thường, lẽ nào thật sự là điện hạ...?
Các nữ hầu bưng khay ăn đi lại nhanh nhẹn trong phòng ăn, mặt lạnh như tiền trước mặt chủ nhân, nhưng vừa đến nhà bếp lập tức bịt mũi ngăn máu chảy.
Nhưng xung quanh tiểu vương tử có quá nhiều người vây quanh, đến khi cậu lên ngựa, các nữ hầu vẫn không dò được tin tức cụ thể.
Dù sao thì, tất cả mọi người trong phủ đều tin rằng tiểu vương tử đang mặn nồng với người tình mới.
"Lên đây." Luke cưỡi ngựa nhìn xuống người hầu của mình, cậu đeo găng tay da đen, hà tiện đưa tay cho Lance.
Lance nắm lấy tay cậu, nhảy lên ngồi phía sau.
Chưa kịp ngồi vững, Luke đã thúc ngựa phi nước đại.
"... Điện hạ! Đợi đã! Khụ… Khụ." Quản gia ho sặc sụa vì bụi ngựa cuốn lên, vội vàng ra lệnh cho vệ sĩ: "Còn không mau đuổi theo!"
Các vệ sĩ vội vàng yên cương, vừa kịp lên ngựa thì tiểu vương tử đã biến mất ở cuối con đường rợp bóng cây.
"Đã bỏ xa họ rồi, điện hạ," Lance ngoái lại, khó khăn nói: "Ngài không cần phải..."
Ngựa của Luke tên là "Ác Linh", toàn thân đen huyền, trán có một ngôi sao trắng hình chữ thập độc đáo. Nó tính tình nóng nảy hung hăng, hoàn toàn không quan tâm cảm giác của người cưỡi, chủ nhân không kiểm soát, nó tha hồ phi nước đại.
Lance sống trong tu viện vốn đã ít có cơ hội cưỡi ngựa, giờ gặp phải con ngựa bất kham như vậy, lại ngồi sau Luke không chỗ bám, nhiều lần suýt bị hất xuống.
"Ồ? Người hầu thân yêu của ta, chuyện này đáng lẽ phải dễ dàng với ngươi chứ?" Luke vừa trêu hắn vừa cho ngựa vượt qua một cái rễ cây nhô lên.
Cậu cố ý như vậy.
Lance nhẫn nại thở dài.
"Vậy xin thất lễ, điện hạ." Hắn giơ tay nắm lấy dây cương. Hai bàn tay chạm vào nhau, ở tư thế này, cơ thể họ áp sát hơn, Lance gần như ôm Luke vào lòng.
Để tránh bất kính và vượt quá phận, hắn cố gắng giữ khoảng cách với tiểu vương tử, nhưng địa hình rừng núi gồ ghề, họ luôn không thể tự chủ đâm vào nhau.
Mái tóc xoăn vàng óng quệt vào má Lance, hơi ngứa, còn mang theo hương thơm hoa hồng sau khi tắm.
Những cánh hoa hồng đó do chính tay hắn trồng... vậy mùi hương trên người điện hạ, cũng là vì hắn mà có.
Trước khi Lance kịp nhận ra suy nghĩ của mình có gì không ổn, Luke đã dừng ngựa ở một khoảng trống trong rừng.
Một thanh kiếm mảnh mai ném về phía hắn, Lance đỡ lấy nó giữa không trung, nhìn về phía chủ nhân của nó.