Sự lố bịch của tình huống này khiến lửa giận vừa bốc lên ngùn ngụt trong lòng Kẻ Chơi Khỉ tắt ngóm như lửa gặp nước lạnh.
“Đồ nhãi con… Mày muốn chết!!”
Hắn nghiến răng nghiến lợi, dứt khoát rút hết năng lượng từ lớp phòng ngự, dồn toàn bộ sức mạnh vào nắm đấm.
Kẻ Chơi Khỉ chớp mắt đã dịch chuyển đến trước mặt Tống Thời Tam, đấm thẳng một cú trời giáng vào mặt cô!
Lần này, sức mạnh của hắn vượt xa những gì trước đó, thậm chí còn không giống với phong cách chiến đấu bình thường của hắn.
Tống Thời Tam nhướng mày, còn chưa kịp phản ứng, cả người đã bị nắm đấm kèm theo áp lực kinh khủng quét bay đi như một mũi tên!
“Vãi! Kẻ Chơi Khỉ đấm cú này ác quá! Không giống lúc trước tí nào luôn!”
“Thôi xong, nhỏ kia chết chắc! Chắc bay ra khỏi sàn rồi!”
“Đúng là tự làm tự chịu! Cầm theo thanh sắt gãy mà dám leo lên võ đài, đây là bài học cho cô ta biết thế nào là thực lực!”
…
Khán giả dưới đài nhốn nháo, kẻ vui mừng, người xót xa.
Nhưng Kẻ Chơi Khỉ thì không vội ăn mừng.
Bởi vì hắn cảm thấy có gì đó… sai sai.
Khói vẫn dày đặc, hắn không thể thấy rõ Tống Thời Tam bị đánh văng đến đâu, nhưng cảm giác khi ra đòn lại khiến hắn bồn chồn.
Bằng sức mạnh của hắn, cú đấm đó đáng lẽ phải đấm xuyên luôn kẻ địch, thế nhưng… cảm giác như vừa đấm vào bông gòn, nhẹ hều, không chút chân thực.
Chính lúc này, khung cảnh hiện ra rõ ràng hơn.
Khán giả dần nhận ra, làn khói xung quanh trận đấu không hề lan ra như bình thường. Nó cứ cuộn quanh một khu vực cố định, như thể có một bức tường vô hình giữ nó lại.
Và… Tống Thời Tam đã bay ra ngoài phạm vi đó.
Không hề có biểu hiện đau đớn hay bị thương, cô bình tĩnh giơ mẩu đao gãy lên, nhắm thẳng về phía Kẻ Chơi Khỉ, kéo chốt.
“Cạch.”
Ổ quay của báng đao xoay nhẹ một vòng, một loạt đạn bốc lửa bay vυ't ra ngoài, như những con rồng lửa lao thẳng về phía Kẻ Chơi Khỉ!
“ẦM.”
Tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, mặt đất rung chuyển dữ dội. Sau tia sáng chói lòa, một quả cầu lửa khổng lồ bùng lên, hòa vào cột khói bụi bốc cao tận trời.
“?! Đây là… nổ bụi?!”
Có người tinh ý hét lên, nhưng câu nói còn chưa dứt, một tiếng nổ thứ hai lại vang lên chấn động cả khán đài.
“ẦM.”
Đây là… vụ nổ thứ cấp.
Những cột khói xoáy tròn không ngừng bốc lên, cuồn cuộn như nấm mồ khổng lồ giữa chiến trường.
Ở xa xa, Tống Thời Tam nhàn nhã nhảy lên vài cái, khoanh tay đứng bên lề, không hề hấn gì.
Cả đám khán giả giờ chỉ biết đứng đực ra, đầu óc như hóa đá.
“Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Có cao nhân nào giải thích hộ không?”
“Đừng lo, không vấn đề gì đâu. Kẻ Chơi Khỉ có lớp kim văn cường hóa, vụ nổ này đối với hắn chẳng khác nào gãi ngứa.”
Dưới sân, cột khói vẫn tiếp tục bùng lên thêm vài vụ nổ nhỏ trước khi dần tắt hẳn.
Nhưng lạ ở chỗ… Kẻ Chơi Khỉ vẫn chưa đứng dậy.
Khói bụi dày đặc khiến hình ảnh livestream mờ mịt, buộc ban tổ chức phải kích hoạt hệ thống chữa cháy để làm sạch hiện trường.
Đến khi ngọn lửa gần như bị dập tắt, Tống Thời Tam mới ung dung tiến lại gần.
Ở trung tâm vụ nổ, Kẻ Chơi Khỉ nằm sõng soài, cả người cháy đen thui, bộ giáp máy móc bên ngoài bị hủy hoại đến 80%. Hắn vẫn còn sống, nhưng toàn thân gần như không thể cử động.
Thực ra, nếu hắn giữ nguyên lớp kim văn phòng thủ, đòn tấn công này cũng chẳng nhằm nhò gì. Nhưng vì lúc nãy hắn giận quá mất khôn, đã tháo bỏ hết phòng thủ để dồn năng lượng vào cú đấm quyết định.
Đến khi nhận ra điều bất thường… đã quá muộn. Hắn chỉ kịp cường hóa phần lõi quan trọng, còn lại thì… nổ cái “đoàng”.
Hắn… thua rồi.
“... Tao nhận thua.” Kẻ Chơi Khỉ nghiến răng nghiến lợi, từng chữ như bị bào mòn từ tận xương cốt mà nhả ra.
Bao năm nay, hắn cố tình cày rank thấp để tìm niềm vui trong việc đùa giỡn những kẻ yếu hơn. Ai ngờ hôm nay lại bị biến thành trò hề, bị một con nhóc vắt mũi chưa sạch xoay như chong chóng.
Hệ thống vang lên thông báo kết quả trận đấu:
“Sàn đấu 023, Tiểu thương thu mua ve chai Tống Tam VS Kẻ Chơi Khỉ. Người chiến thắng: Tiểu thương thu mua ve chai Tống Tam.”
Cả khán đài nổ tung.
Một chuỗi mười ba trận thắng liên tiếp bị phá vỡ theo cách không thể nhục nhã hơn, chắc chắn ngày mai hắn sẽ lên trang nhất của diễn đàn chợ đen với danh hiệu “Màn thua hài hước nhất năm”.
Kẻ Chơi Khỉ nghiến răng đến bật máu, căm phẫn lườm Tống Thời Tam, sau đó không chần chừ thêm giây nào, chuẩn bị thoát khỏi khoang mô phỏng.
Nhưng đúng lúc đó.
“Khoan đã!”
Tống Thời Tam giơ tay ấn hắn lại.
Kẻ Chơi Khỉ: ?
Màn hình livestream trên quảng trường lớn vừa vặn chiếu cận cảnh người chiến thắng.
Cô gái áo đen đứng sừng sững dưới ánh đèn, phía trên đầu là cái tên “Tiểu Tống Thu Phế Liệu”. Cô dùng nửa thanh đao đã gãy khều khều bộ giáp cháy đen của Kẻ Chơi Khỉ, giọng điệu chân thành hết sức:
“Bộ giáp của anh cháy thế này rồi, không xài được nữa đâu.”
“50 tín dụng nhé, tôi thu mua.”