Đường Ninh sao có thể tin nổi người cha từng yêu mẫu thân hết mực lại có người khác?
Nhưng bá phụ công nhận chuyện này, tam thúc cũng khẳng định từng tận mắt thấy phụ thân và người phụ nữ kia bên nhau. Trước khuôn mặt đẫm lệ của Tống Thư Lan ngay cả lão phu nhân cũng khuyên nhủ nàng.
Tốt xấu gì cũng là máu mủ ruột rà, là tỷ tỷ cùng cha khác mẹ của nàng.
Tống lão phu nhân dỗ dành, chỉ nuôi nấng trong phủ, cho cái ăn cái mặc mà thôi.
A huynh cũng nói với nàng, huynh ấy chỉ có một tiểu muội duy nhất là nàng, sẽ không bao giờ để Tống Thư Lan vượt mặt nàng.
Tống Đường Ninh thời niên thiếu ngây thơ như tờ giấy trắng, nghe theo lời họ mà giữ Thư Lan lại, còn làm theo lời dặn dò của lão phu nhân che giấu thân phận cho Tống Thư Lan. Đối với bên ngoài, chỉ nói Tống Thư Lan là con của một nô tì từng theo hầu mẫu thân, trước kia được phụ thân sủng hạnh mà sinh ra, vì thể chất yếu đuối nên phải nuôi ở ngoại thành.
Một đứa con riêng được nhận làm thứ nữ, cứ thế Thư Lan trở thành nhị tiểu thư của Tống gia.
Đường Ninh tưởng rằng trong phủ chỉ thêm một người không ưa, nào ngờ Tống Thư Lan cướp đi sự sủng ái của A huynh, chiếm đoạt sự chú ý của biểu ca, đoạt luôn cả hôn phu thanh mai trúc mã của nàng.
Còn gương mặt nàng thì bị hủy hoại, chân tàn phế, bị nhốt trong biệt viện hoang tối tăm sống lay lắt như dòi bọ. Cuối cùng còn bị siết cổ đến chết.
"Tại sao tất cả các người đều muốn ức hϊếp ta, tại sao chứ?"
"Rốt cuộc ta đã làm gì sai, để các người đối xử với ta như vậy..."
Lòng kiên cường bấy lâu của Tống Đường Ninh hoàn toàn sụp đổ. Những giọt nước mắt nặng trĩu lăn dài, mưa và máu loang lổ trên mặt không che nổi đôi mắt tuyệt vọng đến tột cùng.
Rõ ràng nàng mới là muội muội của Tống Cẩn Tu.
Rõ ràng nàng mới là thanh mai trúc mã của Lục Chấp Niên.
Rõ ràng Tạ Dần là biểu ca đã cưng chiều nàng từ nhỏ.
Nàng chưa từng làm điều gì sai trái, chưa bao giờ hại bất kỳ ai.
Nhưng tại sao họ luôn bênh vực Tống Thư Lan để rồi quay sang quở mắng nàng?
Họ bảo nàng không hiểu chuyện, bảo nàng quá hẹp hòi, bảo Tống Thư Lan thân thế đáng thương đã chịu nhiều khổ cực. Họ trách nàng hưởng phú quý không biết thương xót nỗi khổ của Thư Lan.
Nhưng đâu phải nàng khiến Thư Lan trở thành con riêng?
Những thứ Thư Lan thèm khát vốn dĩ đều thuộc về nàng, chính Thư Lan đã cướp đi tất cả, hủy hoại cả cuộc đời nàng.
Họ bảo Thư Lan dịu dàng chu đáo, còn nàng thì độc ác tàn nhẫn.
Nhưng nàng đã làm gì nên tội chứ?
Giọng Tống Đường Ninh uất hận đẫm máu, tựa hồ bị dồn vào bước đường cùng không lối thoát. Từ tiếng gào thét thảm thiết đến nức nở tuyệt vọng, nàng từ từ khụy xuống đất, hai tay ôm lấy chính mình.
"Ta chỉ muốn được sống... Ta chỉ cầu được sống mà thôi..."
"Tại sao... Tại sao tất cả các người đều muốn ức hϊếp ta..."
Cơn đau xé lòng khiến nàng thở gấp, tựa như lạc vào cơn ác mộng, khóc lóc van xin.
"A huynh... muội đau quá..."
"Mẫu thân... cứu con với..."
Tiêu Yến khựng lại, hơi thở gần như ngưng đọng, tựa có bàn tay vô hình đang bóp nghẹt trái tim.
Hắn cúi người định đỡ lấy nàng, nhưng cái chạm ấy khiến Tống Đường Ninh vốn đã căng thẳng đến cực điểm, như một sợi dây đàn đứt. Tiếng khóc đột ngột tắt lịm, cơ thể nàng đổ gục sang một bên.
Tiêu Yến vươn tay ôm chặt lấy nàng vào lòng, áo lông cáo sang trọng dính đầy bùn đất.
Thấy nàng bất tỉnh nhắm nghiền mắt, hắn bế nàng lên nói với Thương Lãng: "Về phủ!"