Chim Sẻ Trong Lòng Bàn Tay

Chương 1

Trước khi quỳ rạp trên chiếc giường lớn êm ái ấy, Hàn Mặc Tiêu cứ ngỡ mình đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ.

Tâm lý, thể chất, thậm chí cả kỹ năng.

Nhưng khi người đàn ông kia lặng lẽ đè lên người cậu, hương nước hoa lạnh lẽo hòa lẫn mùi xa lạ bao phủ lấy thân thể, mọi cơ bắp của cậu lập tức căng cứng, cơ thể cứng đờ như con cá bị đông đá, máu toàn thân như ngưng tụ lại, đầu óc trống rỗng.

Tai ù đi, nhưng trong tiếng ù đó, cậu vẫn nghe thấy tiếng tim mình “thình” một cái đập mạnh trong l*иg ngực.

Cậu biết mình không còn đường lui nữa.

Đau quá.

Cậu cắn chặt môi dưới, rất nhanh đã nếm được vị tanh của máu, vị đau và mùi máu khiến cậu hơi lấy lại chút tỉnh táo, không biết tại sao lại như tiếp thêm chút can đảm.

“Lương Tứ Gia!” Hàn Mặc Tiêu quay đầu lại, cố nén cơn buồn nôn, khẽ cười, thương lượng với người đàn ông phía sau: “Có thể nhẹ tay một chút không?”

Gương mặt cậu trắng bệch, trán đẫm mồ hôi vì đau, bên trong môi dưới đã bị cắn đến chảy máu đỏ tươi. Hàm răng trắng đều, lúc nói chuyện cặp răng nanh thấp thoáng hiện ra, giống hệt một con ma cà rồng vừa ăn no máu.

Lương Kim Hi không nói gì, cúi mắt nhìn cậu, vẻ mặt không biểu cảm.

Rõ ràng là người làm ăn, vậy mà thân hình Lương Tứ Gia lại cao lớn rắn chắc, làn da bánh mật bao lấy từng thớ cơ bắp săn chắc, l*иg ngực vạm vỡ dưới ánh đèn trông như những đường rãnh rõ nét. Kéo xuống nữa, một vết sẹo dài hơn chục phân cắt ngang cơ bụng, hung tợn vắt qua hông, như thể từng chém hắn làm đôi.

Nghe nói hắn từng đi lính, cùng anh cả ra chiến trường đánh giặc, sau này mấy người anh trong nhà đều chết sạch, cha cũng mất, cuối cùng bị chị gái lên núi kéo về tiếp quản gia nghiệp.

Vết sẹo xấu xí kia không biết có phải để lại từ trận chiến nào không.

Nhưng, tuy thân hình có hơi đáng sợ, gương mặt của Lương Tứ Gia lại mang nét thư sinh. Nhất là đôi mắt, khóe mắt nhọn, mí mắt kép mảnh, tròng mắt nâu sáng, từ góc này nhìn lên bị hàng mi dày che khuất ánh sáng trong mắt, khiến người ta khó đoán được sâu cạn, xa gần.

Nghe nói mẹ hắn xuất thân từ danh gia vùng Giang Nam, không chỉ xinh đẹp như tranh, mà còn tài mạo song toàn, là một nữ sĩ có tiếng.

Hàn Mặc Tiêu không nhìn ra được Lương Kim Hi có khó chịu hay không, nhưng bàn tay đang siết chặt lấy eo cậu vẫn nóng rực, lực đạo không hề nới lỏng.

Thôi rồi, thương lượng thất bại.

Hàn Mặc Tiêu quay đầu nhìn chằm chằm chiếc gối màu xanh đậm, nghiến răng chịu đựng, tiếp tục nếm mùi đau đớn từ chính máu thịt mình.

Lương Kim Hi nghiêng người, đưa tay giữ lấy cằm cậu kéo lại, nhìn thẳng vào mặt. Hàn Mặc Tiêu cũng không tránh né, cứ thế đối diện. Dù sợ đau, mồ hôi trên mặt đã túa thành giọt, rơi xuống cằm như những hạt sương long lanh trên cánh hoa.

Một giọt sương rơi xuống lòng bàn tay trống trải của Lương Tứ Gia.

Hồi lâu, Lương Kim Hi mới lên tiếng, chẳng hề biết thương hoa tiếc ngọc:

“Mắt còn chưa đỏ, chịu được.”

Rồi hắn nói tiếp:

“Đừng tự cắn mình.”

Giọng trầm thấp, như nốt trầm từ phím đàn piano, dày và lười biếng, mang theo cảm giác an tâm trời sinh.

Chủ nhân của giọng nói ấy đưa ngón tay cái nhẹ nhàng xoa môi dưới bị cậu cắn, ngón tay có chút thô ráp, bao bọc một lớp chai mỏng.

Động tác nhẹ nhàng giải thoát cho môi cậu, nhưng ngay sau đó lại lập tức siết eo cậu chặt hơn, động tác tiếp theo nhanh đến mức khiến người ta bất an.