Tại khu chợ hương liệu ở Istanbul, người phụ nữ đứng trước mặt anh có một khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp giống hệt cô ấy, ấn tượng đầu tiên chính là vẻ ngoài ngọt ngào của cô.
Rất nhiều người từng gặp Triệu Hương Nông đều hình dung cô là cơn gió nhẹ trên cánh đồng buổi sớm mai, cây kem vị Mocha khiến người ta yêu thích vào mùa hè, ban đầu Bách Nguyên Tú cũng cho là như vậy, đến khi anh luồn chiếc nhẫn đính hôn lên ngón tay cô anh vẫn cho là như vậy, đó là người con gái anh cho là phù hợp nhất để sống cùng anh đến hết cuộc đời, ngoại hình trong sáng, đơn giản thuần khiết, không có một thói hư tật xấu nào.
Nhưng về sau Bách Nguyên Tú mới biết Triệu Hương Nông là một người biết gạt người nhất trên thế giới này, cô dùng nụ cười ngọt ngào của mình để che giấu chiếc răng nanh trong miệng cô.
Cuối cùng có một ngày, khi bị dồn đến đường cùng, cô dùng nanh nhọn cắn xé gông cùm mang tên trưởng thành đã trói buộc cô.
Quãng thời gian buông thả ngắn ngủi thuộc về Triệu Hương Nông khiến người ta chỉ biết than thở, cũng giống như sinh mệnh của cô vậy.
Trong một khu công viên ở Chicago có một phần mộ, chủ nhân của phần mộ ấy tên là Triệu Hương Nông, sinh mệnh của cô dừng lại ở độ tuổi 25 tươi đẹp.
Mọi người đều nói cô chết rồi, mọi người đều nhìn thấy tờ cáo phó do chính ba cô thông báo, mọi người đều tin rằng cô gái Triệu Hương Nông 25 tuổi đã vĩnh viễn ngủ say dưới đáy biển Đại Tây Dương.
Nhưng trong số những người đó không bao gồm Bách Nguyên Tú.
Có một nhà triết học phương Tây nói, sự nhung nhớ ngày này qua ngày khác là một loại ý nghĩ song song tồn tại trong không gian, loại ý nghĩ này tồn tại một kiểu liên hệ nào đó, Bách Nguyên Tú vững tin rằng Triệu Hương Nông vẫn còn tồn tại trong không gian này như cũ, nên nỗi nhung nhớ anh dành cho cô mới mãnh liệt như vậy, Bách Nguyên Tú vững tin một ngày nào đó anh sẽ gặp lại Triệu Hương Nông.
Hai tiếng đồng hồ trước, tại khu chợ đồ cổ ở Istanbul, Bách Nguyên Tú vươn tay về phía bình hoa được chạm khắc tinh xảo, một bàn tay khác cũng vươn về phía bình hoa giống bàn tay anh, trắng nõn, nhỏ nhắn, ánh mắt anh vô thức tìm kiếm chủ nhân của bàn tay ấy.
Ở khúc ngoặt của hành lang được tô vẽ hoa văn rực rỡ, hai khuôn mặt cách nhau mấy chục centimét, đôi mắt của họ đều phản chiếu dáng vẻ đối phương, giây phút đó, Bách Nguyên Tú cảm thấy mình đang bước vào giấc mộng đẹp đẽ, ở đất nước đa ngôn ngữ này anh nghe thấy giọng nói run rẩy của mình gọi một cái tên tiếng Trung: Triệu Hương Nông.
Bách Nguyên Tú sao có thể nhận nhầm Triệu Hương Nông? Bách Nguyên Tú sao có thể không nhận ra hình dáng của Triệu Hương Nông!
Bách Nguyên Tú nhìn người phụ nữ trước mắt, người phụ nữ có khuôn mặt giống như đúc với Triệu Hương Nông, không, cô ấy chính là Triệu Hương Nông, anh nhất định sẽ chứng minh cô là Triệu Hương Nông.
Bây giờ Bách Nguyên Tú đang chứng minh cho thế giới và cũng chứng minh cho chính mình: Yêu cầu người phụ nữ đọc theo anh.
"Nguyên Tú." Cô đè thấp giọng, khe khẽ gọi tên anh.
Bao nhiêu nhung nhớ là bấy nhiêu thất vọng!
"Nguyên Tú" mà người phụ nữ đọc lên khiến nỗi nhớ nhung ngày này qua ngày khác trong ba năm nay của anh tan thành mây khói, giọng của Triệu Hương Nông không phải như này, Triệu Hương Nông chưa bao giờ gọi tên anh bằng cái giọng như này.
"Này anh." Người phụ nữ đưa mặt lại gần anh một chút, giọng nói dè dặt thăm dò: "Hay là, cần tôi đọc một lần nữa không? Không bằng anh nói cụ thể cho tôi nên đọc thế nào, có cần dùng âm uốn lưỡi để đọc không?"
Lời của người phụ nữ lại khiến trái tim Bách Nguyên Tú chìm sâu xuống đáy biển một lần nữa, vẻ nghiêm túc của người phụ nữ ở trong mắt Bách Nguyên Tú lại ngốc nghếch như đầu heo, có lẽ...
Dù trong tim đã nhận ra một số điều, nhưng Bách Nguyên Tú vẫn nhìn chăm chú vào khuôn mặt người phụ nữ, cho tới bây giờ Triệu Hương Nông vẫn là một cao thủ giỏi đóng kịch, rất nhiều người đã bị cô lừa cho xoay vòng vòng.
Mãi không nhận được lời hồi đáp, Mục Hựu Ân cảm thấy rất lúng túng, lấy hết can đảm: "Ừm... nếu anh không yêu cầu gì nữa thì tôi đi đây, bạn... bạn tôi nhất định đang tìm tôi khắp nơi."
Rời xa người đàn ông một khoảng cách nhất định, ánh mắt Mục Hựu Ân tìm kiếm bóng dáng Saina trên quảng trường, ánh nắng trên quảng trường khiến cô phải nheo mắt lại theo thói quen.
Mục Hựu Ân không tìm thấy Saina trên quảng trường, đến khi tầm mắt cô dừng ở trên khuôn mặt người đàn ông một lần nữa lại phát hiện lúc này vẻ mặt của người đàn ông có sự thay đổi một trời một vực với vẻ mặt lúc nãy.
Nếu vẻ mặt một giây trước của người đàn ông như bị đày vào địa ngục, thì vẻ mặt lúc này của người đàn ông giống như bay lên thiên đàng.
"Triệu Hương Nông, vừa rồi anh suýt nữa mắc bẫy của em rồi." Người đàn ông nói.
Mục Hựu Ân nhếch miệng định nói gì đó với người đàn ông, đang định mở lời thì bị giọng nói tràn ngập sự vui sướиɠ của người đàn ông cắt ngang.
"Lúc em 14 tuổi, bạn học của em đều gọi em là em gái bốn mắt, em bị cận 10 độ, năm 16 tuổi vì thay đổi biệt danh này mà em chuyển sang dùng kính sát tròng, năm 18 tuổi em làm phẫu thuật chữa khỏi tật cận thị, sau khi phẫu thuật em giữ thói quen nheo mắt lại lúc gặp ánh sáng mạnh, đó là dáng vẻ anh thích nhất." Anh vươn tay ra ngón tay khẽ chạm vào đuôi mắt của cô: "Lúc em nheo mắt lại đôi mắt của em rất dài, khóe mắt cong cong, trông rất mơ màng, đó là biểu cảm trước mỗi lần anh hôn em mới xuất hiện."
"Triệu Hương Nông, em còn nói không phải em, sao em có thể không phải là em!"
Con ngươi chuyển động theo ngón tay đang vuốt ve khóe mắt mình, vài giây sau, Mục Hựu Ân hất mạnh bàn tay đó ra, nếu để An Thác Hải nhìn thấy anh ấy sẽ nổi điên.
Đúng là một tên đàn ông bại não, thở ra một hơi Mục Hựu Ân chỉ vào mắt mình nói: "Thưa anh, mắt tôi từng làm phẫu thuật, nhưng tôi làm phẫu thuật bong võng mạc, hơn nữa, tôi còn có thể nói cho anh biết thị lực của tôi không có trở ngại gì."
Sau khi nói xong Mục Hựu Ân không dây dưa với người đàn ông trước mắt nữa, vừa định xoay người đã bị người đàn ông giữ lại, Mục Hựu Ân dùng tiếng Thổ Nhĩ Kỳ kêu cứu.
Tiếng hô hoán của cô thật sự thu hút vài người vây xem, người đàn ông lựa chọn bất chấp tất cả, anh vẫn đắm chìm trong thế giới của anh mà tự lẩm bẩm một mình.
"Bỏ tay ra!" Mục Hựu Ân cảnh cáo người đàn ông.
Mấy người vây quanh đó bước tới kéo người đàn ông ra, người đàn ông lại dễ dàng thoát khỏi mấy người đó, ánh mắt anh vẫn dán chặt vào người Mục Hựu Ân, nói ra những lời khiến cô cảm thấy nực cười: "Triệu Hương Nông, có lẽ, ba năm trước em đã mất trí nhớ rồi."
Nói láo, Mục Hựu Ân giận quá hóa cười.
"Triệu Hương Nông, anh là Nguyên Tú, là Bách Nguyên Tú." Người đàn ông nói.
Mục Hựu Ân trực tiếp cầm điền thoại lên báo cảnh sát.
Tình trạng của người đàn ông giống như phát điên rồi, anh gọi cô đủ kiểu, từ Triệu Hương Nông thành Tiểu Nông.
"Này, anh kia, anh đủ chưa vậy?" Mục Hựu Ân cuối cùng không thể nhịn được nữa.
Tiếng quát mắng của cô đạt được hiệu quả nào đó, ánh mắt người đàn ông trở nên trấn tĩnh một chút, sau một hồi nhìn cô chăm chú, anh nói câu xin lỗi.
"Tiểu Nông, đừng sợ, anh vĩnh viễn không làm chuyện khiến em tổn thương đâu."
Trời ạ! Rõ ràng anh ta coi cô là một người mất trí nhớ rồi, ông anh này xem phim nhiều quá sao? Mục Hựu Ân chán ghét mà nhíu mày.
Người đàn ông dường như cảm thấy vẻ mặt chán ghét của cô, giọng nói của anh bắt đầu khẽ khàng khép nép: "Anh biết bản thân lúc này rất ngang ngạnh, nhưng em có thể cho anh vài phút được không, trong mười phút này hãy nghe anh nói."
Được thôi, dù sao thì cảnh sát sắp đến đây rồi, Mục Hựu Ân khoanh tay bày ra tư thế rửa tai lắng nghe.
Những người vây xem cũng lần lượt tản ra, bàn tay đặt trên vai cô của người đàn ông buông xuống, hơi cụp mắt xuống giống như nhìn cô lại giống như thông qua cô để nhìn một người khác.
Người đàn ông bắt đầu nói:
"Triệu Hương Nông 10 tuổi, Bách Nguyên Tú 14 tuổi, họ gặp nhau lần đầu ở nông trang, lần đầu tiên gặp nhau cụ thể đã xảy ra những chuyện gì chắc hẳn họ đã quên rồi, họ có những người bạn chung, những người bạn của bọn họ đều được hưởng nền giáo dục tốt như bọn họ. Bọn họ ở bên nhau giống cái cách mà người lớn lấy làm hài lòng."
"Lúc Bách Nguyên Tú 16 tuổi, anh ta hôn một cô gái trong nhà thờ bị Triệu Hương Nông nhìn thấy, cô ấy nói chuyện này cho cha xứ trong nhà thờ, thế là trong một năm đó Bách Nguyên Tú không được cho một xu tiền tiêu vặt nào, lúc ấy anh ta cảm thấy Triệu Hương Nông là một cô gái vô vị cứng nhắc."
"Lúc Bách Nguyên Tú 17 tuổi, anh ta bị cô gái hơn anh ta 5 tuổi đá, đó là lần đầu tiên anh ta bị đá, anh ta đã mở party thất tình giống y như những anh chàng đau khổ vì bị đá khác, mọi người đều đến an ủi anh ta đại loại như đứa con gái kia không có mắt, lúc ấy dường như chỉ có Triệu Hương Nông che miệng cười trộm, anh ta hỏi cô cười cái gì, cô nói anh không cảm thấy cuộc thất tình của anh rất giả tạo sao? Lời của cô khiến anh ta thẹn quá hóa giận."
"Lúc Bách Nguyên Tú 18 tuổi, anh ta phát hiện trong vòng một năm bạn bè của anh ta dường như đã ít đi rất nhiều, cũng không hẳn là ít mà là số bạn bè anh ta muốn qua lại thường xuyên để nghe anh ta than vãn không nhiều, mà Triệu Hương Nông là một người bạn mà anh ta liên lạc thường xuyên nhất."
"Lúc Bách Nguyên Tú 19 tuổi, anh ta đỡ được Triệu Hương Nông ngã từ trên lưng ngựa xuống, đêm hôm đó lần đầu tiên Triệu Hương Nông uống đến say mèm trước mặt anh ta, ngày hôm sau tỉnh lại, anh ta phát hiện hai người đang nằm chen chúc trên sô pha."
"Lúc Bách Nguyên Tú 20 tuổi, cả năm trời anh ta không gặp Triệu Hương Nông, anh ta ở Mỹ, cô ở Pháp."
"Một năm sau, bọn họ gặp nhau ở buổi tiệc mừng năm mới, năm đó Triệu Hương Nông 17 tuổi Bách Nguyên Tú 21 tuổi, cô mặc lễ phục màu xanh nước biển, Bách Nguyên Tú nhớ rõ từ cái nhìn đầu tiên mình đã bị bất ngờ trước một Triệu Hương Nông khoác trên mình bộ lễ phục màu xanh nước biển, thầm nghĩ con bé này trở nên xinh đẹp rồi, cô duyên dáng đứng ở nơi đó, còn anh ta đang nắm tay cô bạn gái anh ta mới quen."
"Lúc Bách Nguyên Tú 22 tuổi, anh ta đã nằm trên bãi cỏ hôn Triệu Hương Nông, bọn họ lén chuồn khỏi buổi vũ hội, vì chạy quá vội nên bọn họ cùng nằm nhoài ra bãi cỏ, đó là một buổi tối giữa hạ, bởi vì bầu trời giăng đầy tinh tú nên anh ta cảm thấy lúc này mà không hôn cô thì quá đáng tiếc, đêm đó Bách Nguyên Tú nghĩ, dù cô gái hôm đó nằm cùng với anh dưới bầu trời đầy sao không phải Triệu Hương Nông anh ta cũng sẽ hôn, lúc ấy anh ta chỉ dám hôn cô, bởi vì anh ta biết cô gái nằm bên cạnh anh ta chỉ có thể hôn chứ không được sờ mó."
"Lúc Bách Nguyên Tú 24 tuổi, có người hỏi anh ta bạn gái chính hiệu của anh ta có phải là Triệu Hương Nông người thừa kế nhà họ Triệu không, anh ta chỉ mỉm cười im lặng, dù không thừa nhận cũng không phủ nhận, nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào, anh và Triệu Hương Nông đã trở thành đôi kim đồng ngọc nữ trong mắt một số người, cử chỉ của bọn họ thân mật, phối hợp ăn ý khi xuất hiện trong một số trường hợp chính thức."
"Lúc Bách Nguyên Tú 26 tuổi, ba anh ta đưa ra cho anh ta bốn đối tượng liên hôn, trong bốn người này có Triệu Hương Nông, sau một ngày suy nghĩ anh ta gọi điện cho Triệu Hương Nông nói Tiểu Nông à hay là chúng mình ở bên nhau đi, đầu dây bên kia đồng ý rất dứt khoát, bọn họ thông báo tin tức qua lại với đối phương trên trang cá nhân của mình, từ hôm đó trở đi, Triệu Hương Nông trở thành bạn gái chính thức của Bách Nguyên Tú."
"Lúc Bách Nguyên Tú 28 tuổi anh ta tổ chức lễ đính hôn với Triệu Hương Nông đúng như kế hoạch đã định, ngày đó Triệu Hương Nông vừa tròn 24 tuổi, khoác trên mình bộ lễ phục đính hôn màu hồng nhạt, một số người nói vị hôn thê của anh ta trong sáng hệt như nàng tiên bước ra từ trong giấc mộng, ngày hôm đó, cô uống một chút rượu rồi cười khúc khích nói với anh rằng Nguyên Tú anh là người đàn ông duy nhất hôn lên môi em, chạm vào cơ thể em, nghe những lời này Bách Nguyên Tú ngay lập tức tỉnh rượu."
Người đàn ông nói đến đây thì dừng lại, thở dài, tiếng thở dài đó lọt vào tai Mục Hựu Ân như tiếng lòng của anh ta vậy.
Anh tiếp tục nói: "Một năm đó là khoảng thời gian rất nhiều chuyển xảy ra với Bách Nguyên Tú và Triệu Hương Nông, sau hai ngày đính hôn, Bách Nguyên Tú bắt đầu suy nghĩ, anh ta có nên giải trừ hôn ước với Triệu Hương Nông không, hay là ở bên cạnh người thừa kế chịu chơi nhà lão James, còn chưa đợi anh ta suy nghĩ rõ ràng Triệu Hương Nông đã phát hiện ra tấm séc anh ta cho cô gái khác, đó là tấm séc có mệnh giá 500 nghìn, tấm séc đó là cái giá để kết thúc một sinh mệnh nhỏ chưa thành hình."
Nói đến đây dường như người đàn ông không còn sức lực để nói tiếp nữa, Mục Hựu Ân vô thức bị câu chuyện giản lược của người đàn ông hấp dẫn, không nhịn được hỏi: "Sau đó thì sao?"
Hồi lâu sau...
"Sau đó, có một ngày Triệu Hương Nông dùng một giọng điệu bình thản nói với anh ta rằng, Nguyên Tú, bây giờ em có thể rất bình thản mà kết hôn cùng anh rồi, em đã dành lần đầu tiên của em cùng một tấm séc mệnh giá 500 nghìn cho một người đàn ông khác rồi, thứ vốn dĩ thuộc về anh, Nguyên Tú, em nghĩ sau khi kết hôn có lẽ em có thể bình tĩnh hòa nhã mà gọi điện thoại cho cô bồ nhí của anh bảo anh nghe điện thoại."