Xuyên Thành Em Gái Vai Ác

Chương 25: Video gì?

Lòng bàn chân bị băng bó một vòng, Tɧẩʍ ɖυ di chuyển không tiện, lên lầu đều là được Thẩm Tiêu ôm đi.

Kỳ thật cô cảm thấy vịn tường hay nhảy lò cò đi lên cũng có thể, nhưng Thẩm Tiêu nói rằng làm vậy trông rất ngu xuẩn.

Tɧẩʍ ɖυ phát hiện, Thẩm Tiêu độc miệng cũng là cấp bậc thượng thừa.

Nhưng lúc nào cũng bị hắn ôm tới ôm lui, Tɧẩʍ ɖυ vẫn có điểm không tự nhiên, đặc biệt là trong lúc cô cho rằng thể trọng của mình vẫn chưa đạt chuẩn.

Cho nên, Tɧẩʍ ɖυ liền nhịn không được mà hỏi "Anh không cảm thấy nặng sao?"

Thẩm Tiêu dùng ánh mắt thanh lãnh quét qua cô "Cũng may còn ôm được, đổi lại là chú Lý, sớm đã bị đè chết."

"......"

Sau khi được đưa về phòng, Tɧẩʍ ɖυ lập tức bị an trí ở trên giường.

Thẩm Tiêu vừa buông người xuống liền quay đầu bỏ đi, trông có vẻ rất không kiên nhẫn, nhưng vừa ra đến cửa vẫn là quay lại dặn dò một câu "Chân không cho chạm vào nước."

Nói xong liền đóng cửa đi rồi.

Tɧẩʍ ɖυ nằm ở trên giường, thở dài một hơi, sau đó nhìn chằm chằm trần nhà phát ngốc.

Thẩm Tiêu tuy rằng là tên xà tinh bệnh, nhưng ở chung lâu rồi lại cảm thấy hắn kỳ thật rất...rất ấm áp, chỉ là tất cả mọi người đều bị vẻ ngoài của Thẩm Tiêu dọa tới rồi, cho nên nhìn không rõ được bản chất.

Ở trong tiểu thuyết, có lẽ chính do cái loại thuộc tính ẩn này của hắn mới khiến cho Thẩm Tiêu sau khi tiếp xúc lâu ngày với Bạch Mộ Tình dần dần bộc lộ, cuối cùng bị ả bắt lấy nhược điểm. Về sau, chính là tùy ý Bạch Mộ Tình châm ngòi thổi gió, muốn làm gì thì làm, cho đến khi Thẩm Tiêu hoàn toàn bị hắc hóa.

Nghĩ vậy, Tɧẩʍ ɖυ bỗng nhiên liền có một loại xúc động, muốn ngăn cản hết thảy những việc này phát sinh.

Trước đó tuy rằng cô cũng có ý tưởng muốn thay đổi vận mệnh của đại vai ác, nhưng kia hoàn toàn là bị động, là do tình thế bắt buộc.

Nhưng vừa mới đây, Thẩm Tiêu động tác mềm nhẹ mà đem cô đặt ở trên giường, trong nháy mắt, Tɧẩʍ ɖυ thực lòng muốn thay đổi vận mệnh vai ác của hắn.

Mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ, Tɧẩʍ ɖυ bỗng nhiên nghĩ đến, đêm nay lăn lộn lâu như vậy, còn đem chân làm bị thương, kết quả một ngụm cơm trắng cũng chưa nuốt vào bụng!

***

Kỳ thật ý tứ của Thẩm Tiêu với chú Lý chính là hai ngày tới tốt nhất cô nên xin nghỉ ở nhà, chờ vết thương tốt lên rồi lại đi học. Nhưng Tɧẩʍ ɖυ đã bị nhốt cả một ngày, thật sự không dám tiếp tục nằm nhà ăn vạ, sợ Thẩm Tiêu ngày hôm sau thức dậy lại đổi ý, tiếp tục ý định giam lỏng cô. Rốt cuộc mạch não của xà tinh bệnh không phải người bình thường có thể lý giải.

Đêm trước Tɧẩʍ ɖυ còn cảm thấy hắn là người có tính dịu dàng ngầm, kết quả sáng sớm hôm sau, đang lúc cô còn yên yên ổn ổn mà ngủ, cửa phòng liền "rầm" một tiếng bị đá văng ra. Đáng sợ tới mức cô còn tưởng động đất, đầu tóc rối tinh rối mù mà lồm cồm bò dậy.

Thẩm Tiêu đá cửa xong liền khoanh tay đứng dựa một bên "Không phải nói muốn dậy đi học sao?"

Tɧẩʍ ɖυ gãi gãi mái đầu rối nùi như tổ chim, lấy di động ra nhìn, đồ điên, mới có sáu giờ rưỡi!

Cô nhịn không được liền nhỏ giọng kháng nghị "Hiện tại quá sớm?"

Bình thường đi học bằng xe bus còn không cần dậy sớm như vậy!

Thẩm Tiêu nhíu mày, cười nhạo mà hỏi "Hôm nay què hết một chân rồi, cảm thấy bản thân còn lanh lẹ được bao nhiêu?"

"......"

Bị hắn nhắc một câu, Tɧẩʍ ɖυ liền cảm thấy gan bàn chân ẩn ẩn đau.

Việc đã đến nước này, cô cũng không thể tiếp tục ngủ nướng, chỉ có thể xốc chăn chuẩn bị xuống giường. Thẩm Tiêu nhìn thấy cô động tác cứng đờ, nhịn không được liền hỏi "Có cần mướn người chăm sóc cho không?"

Tɧẩʍ ɖυ nghẹn một hồi, nhấp môi trả lời "Không cần, làm ơn đóng cửa lại dùm là được, em muốn thay đồ!"

Vừa dứt lời, cửa phòng lại "rầm" một tiếng, đóng lại. May mắn cửa này chất lượng quá tốt, bằng không bị hắn lăn lộn như vậy đã sớm lặt lìa.

Tɧẩʍ ɖυ thu hồi lại ý tưởng tối hôm qua, người nam nhân này quả thực một chút cũng không dịu dàng!

Từ trên giường xuống, Tɧẩʍ ɖυ thử dùng gót chân chấm đất mà đi, nhưng như vậy vẫn ảnh hưởng đến miệng vết thương, khiến cô đau đến nhe răng há miệng. Chú Lý rõ ràng nói vết thương không lớn, vì cái gì còn đau như vậy?

Lúc sau Tɧẩʍ ɖυ dùng một chân nhảy vào nhà vệ sinh, lại nhảy đi thay quần áo, cuối cùng nhảy xuống lầu.

Chú Lý nhìn thấy Tɧẩʍ ɖυ đi xuống, vội vàng chạy tới đỡ.

"Tiểu thư muốn xuống sao không gọi chú hoặc tiên sinh, nhảy như vậy quá nguy hiểm, lỡ như té ngã biết làm sao bây giờ?"

Tɧẩʍ ɖυ hắc hắc cười "Cháu vịn mà, sẽ không ngã."

Thẩm Tiêu lúc này đang ngồi ở bàn ăn sáng, tay xem di động, liền ánh mắt cũng chưa nhìn đến cô.

Tɧẩʍ ɖυ nhẹ gọi "Anh" một tiếng, sau đó an vị ngồi ngoan ngoãn dùng bữa sáng, tối hôm qua không ăn gì, hiện tại bụng đã đói bẹp, không khỏi ăn nhiều một ít.

Thẩm Tiêu ăn xong, thấy Tɧẩʍ ɖυ còn đang nhồi thức ăn vào miệng, cũng không thúc giục, chỉ cầm lấy tờ báo bên cạnh chuyên chú mà xem.

Sau lưng là khung cửa sổ sát đất, một mạt ánh nắng chiếu vào, ấm áp vừa vặn đáp trên vai hai người, trong bình thuỷ tinh đặt trên bàn, hai nhánh hướng dương nở đến sáng lạn.

Thời gian phảng phất dừng lại.

Một lát sau, Tɧẩʍ ɖυ uống xong ngụm sữa đậu nành cuối cùng mới thỏa mãn mà thở ra, ngẩng đầu lên, phát hiện Thẩm Tiêu đã đem báo đặt lại trên bàn, mà hắn hiện tại đang cầm cây bút máy lúc nào cũng mang theo bên người, đang ở mặt trên tô tô vẽ vẽ.

Thấy Tɧẩʍ ɖυ đã ăn xong, hắn mới dừng lại động tác, nhìn cô nhướng mày, cười như không cười mà hỏi "Muốn xem không?"

Tɧẩʍ ɖυ có chút tò mò, liền gật gật đầu, tỏ vẻ muốn xem.

Thẩm Tiêu cũng không làm khó gì, trực tiếp đem tờ báo đưa tới trước mặt cô, Tɧẩʍ ɖυ cúi đầu nhìn, ở trên một chỗ trống phía trên tin tức quảng cáo, hắn tốc kí đơn giản vẽ một con hamster mập mạp đang ăn...

Tɧẩʍ ɖυ:......

Thẩm Tiêu lại còn rất thiếu đánh hỏi tiếp "Rất giống đúng không?"

Tɧẩʍ ɖυ ở trong lòng rống giận: giống cái quỷ gì!!!

Trước khi ra cửa, có thể là cảm thấy Tɧẩʍ ɖυ nhảy quá chậm, Thẩm Tiêu trực tiếp đi đến bên cạnh, một tay đem cô chặn ngang bế lên. Đêm qua đã rèn luyện vài lần, hắn sử dụng tư thế ôm kiểu công chúa đã là mây trôi nước chảy.

Tɧẩʍ ɖυ duỗi tay đáp trên vai Thẩm Tiêu, nhỏ giọng hỏi "Để chú Lý đưa em đi có được không?"

Thẩm Tiêu làm lơ, tiếp tục đi ra ngoài.

Xem ra là không được, cho nên Tɧẩʍ ɖυ bèn đổi cái vấn đề "Có thể đừng lái Rolls-Royce không?"

Trước đó vẫn luôn bảo trì hình tượng nghèo khổ, nếu hôm nay Thẩm Tiêu lái Rolls-Royce đưa cô đi bị người nhìn thấy, lại không biết sẽ bày ra trò gì hố cô, Tɧẩʍ ɖυ cũng không có hơi sức mà đi giải thích với từng người.

Thẩm Tiêu lúc này rốt cuộc mới lên tiếng "Muốn Lamborghini hay là Bugatti?"

"......"

Hai chiếc đó không phải càng đắt sao?

Nghĩ tới nghĩ lui, Tɧẩʍ ɖυ hỏi "Có thể dùng chiếc Audi của chú Lý chứ?"

Thẩm Tiêu:......

Cuối cùng, Thẩm Tiêu lái một chiếc Land Rover bình thường tương đối ít dùng, tuy rằng vẫn không điệu thấp được bao nhiêu, nhưng so sánh với những chiếc khác đã là quá tốt.

Sự thật chứng minh, trong lúc tắc đường thì chúng xe là bình đẳng, mặc kệ là xe vài vạn tầm thường hay là vài trăm vạn siêu xe, đều phải chờ như nhau.

Tɧẩʍ ɖυ có chút rối rắm mà nhìn ra cửa sổ, hôm nay buổi sáng có tiết, lại là giờ của giáo viên thích điểm danh, cũng không biết có thể tới đúng giờ hay không.

May mắn lát sau đường đi dần dần khơi thông, lúc đuổi tới trường, tuy rằng đã vào giờ học nhưng tính ra vẫn còn kịp.

Lúc đậu ở cổng, Tɧẩʍ ɖυ liền định bước xuống xe, nhưng từ đoạn đường đi đến phòng học ngày thường còn phải mất đến 10 phút, hôm nay dùng một chân nhảy vào chắc chắn tốn nhiều thời gian hơn. Nghĩ nghĩ, vẫn là ngoan ngoãn để Thẩm Tiêu đưa cô vào thì hơn.

Xe ngừng ở sân thể dục bên cạnh khu dạy học, Tɧẩʍ ɖυ cởi bỏ đai an toàn.

"Cảm ơn, anh. Bye bye."

Thẩm Tiêu cau mày quay đầu nhìn cô.

"Đợi đã."

Nói xong liền chính mình xuống trước, đi đến bên này, mở cửa xe, duỗi tay đem Tɧẩʍ ɖυ ôm lên.

Tɧẩʍ ɖυ:......

Người này ôm đến nghiện rồi sao?

"Anh, không cần đâu, tự em đi vào được."

Thẩm Tiêu nhấc chân đem cửa xe đóng lại, cũng không để ý tới cô, ôm người nhắm thẳng dãy phòng mà đi.

"Phòng nào?"

Tɧẩʍ ɖυ đã từ bỏ chống cự, chỉ chỉ lên trên.

"Lầu ba."

Nghe được tầng lầu, Thẩm Tiêu lại trừng cô liếc mắt một cái, sau đó mới ôm người đi lên.

Giờ này đã vào học, vài gian phòng đều ngồi đầy người, Thẩm Tiêu tùy tiện mà ôm cô đi trên hành lang, một đường liền hấp dẫn vô số tìm ánh mắt tìm tòi soi mói.

Tɧẩʍ ɖυ bị nhìn đến ngượng, đem đầu hướng vào trong rụt rụt hệt như đà điểu.

Tới lớp, Tɧẩʍ ɖυ thở sâu, giãy giụa muốn xuống dưới, Thẩm Tiêu lúc này mới buông ra, nhưng một bàn tay vẫn đắp ở trên vai, dìu Tɧẩʍ ɖυ đi vào.

Trong lúc nhất thời, mọi ánh mắt đều đổ dồn lên người họ, Tɧẩʍ ɖυ có chút thẹn thùng, hướng lên bục giảng nói với giáo viên.

"Xin lỗi, em đến muộn."

Giáo viên nhìn một cái, phát hiện cô được dìu vào nên cũng không nói gì, gật gật đầu.

"Về chỗ đi."

Thẩm Tiêu nhìn Tɧẩʍ ɖυ an vị xong, lúc này mới xoay người rời đi phòng học.

Hắn lên sân khấu cùng xuống sân khấu tuy rằng phi thường ngắn ngủi, nhưng lại gây ra xôn xao không nhỏ. Giống như một hồi động đất, đem những người khác đều chấn đến sững sờ, trong thâm tâm đều ngầm có chung câu hỏi: Nam nhân soái như vậy, là ai?

Hình tượng con nhà nghèo của Tɧẩʍ ɖυ ở trong lòng chúng bạn đã ăn sâu bén rễ, cho nên khi bọn họ nhìn thấy một người đàn ông vừa cao vừa soái quần áo lại còn thời thượng xuất hiện ở bên cạnh cô, lòng hiếu kỳ tự nhiên bị đẩy đến đỉnh điểm.

Thật vất vả chờ được một tiết học trôi qua, nữ sinh ngồi cùng bàn chưa bao giờ bắt chuyện với Tɧẩʍ ɖυ, hình như gọi là Lý Dực Dực, bỗng nhiên kề sát vào, nhỏ giọng hỏi "Người vừa rồi đưa cậu tới, là bạn trai à?"

Tɧẩʍ ɖυ hoảng hốt, bởi vì trừ bỏ đám người Bạch Mộ Vũ thường tìm tới gây chuyện, nói vài câu chanh chua, trong lớp còn chưa bao giờ có người chủ động tới tìm cô nói chuyện phiếm, Lý Dực Dực này tuyệt đối là người đầu tiên.

Chẳng lẽ đây là sức mạnh của bát quái?

Nhưng đối với câu hỏi này Tɧẩʍ ɖυ vẫn là có chuẩn bị tâm lý, cho nên thực mau bình tĩnh mà trả lời "Đó là anh trai tôi, chân tôi bị thương nên không thể tự đi được."

Lý Dực Dực à một tiếng, có chút xấu hổ mà cười cười "Anh cậu soái ghê."

Tɧẩʍ ɖυ gật đầu, không chủ động nói tiếp. Kỳ thực, đã bị cô lập lâu rồi, thình lình có người tìm tới nói chuyện, cô thật là có chút không quen.

Nhưng mà Tɧẩʍ ɖυ thật đúng là xem nhẹ mị lực của bát quái, Lý Dực Dực tuy rằng nhìn ra cô không có hứng thú nói chuyện phiếm nhưng nhịn một hồi, vẫn là chịu không được.

"Ngày hôm qua cậu không đi học cho nên không biết, có rất nhiều người tới tìm cậu."

"Tìm tôi? Tìm tôi làm cái gì?"

"Tối hôm đó cậu biểu diễn quá hay, bọn họ có thể là đến để làm quen đi, tất cả mọi người đều không nghĩ tới cậu thế nhưng múa đẹp như vậy, hơn nữa dáng người còn phi thường xuất sắc!"

"......"

Lời khen này đến cả người nhận là cô đều cảm thấy ngượng ngùng. Đường hoàng một người sống, ngày ngày ra ra vào vào, trong lớp không một ai nhận ra biến hoá của cô, ngược lại phải chờ đến dạ tiệc mới nhìn thấy được.

Nghe ra thật mỉa mai.

Bạch Mộ Vũ hôm nay cũng có đi học, sau khi Thẩm Tiêu đưa Tɧẩʍ ɖυ tiến vào, Bạch Mộ Vũ liền bày ra vẻ âm dương quái khí, Tɧẩʍ ɖυ hoài nghi ả lại nghẹn đến hỏng rồi.

Quả nhiên, giữa trưa vừa tan học, Bạch Mộ Vũ liền ngồi yên không được, mang theo cả đám người đến sinh sự.

"Tɧẩʍ ɖυ, cậu có phải muốn nổi tiếng đến phát điên rồi không? Đem video đăng lên diễn đàn trường cũng thôi đi, thế nhưng còn dám phát tán trên weibo, cậu cho rằng làm như vậy là có thể nổi danh sao? Mộng tưởng hão huyền gì vậy?"

Tɧẩʍ ɖυ cau mày "Video gì?"

Bạch Mộ Vũ phóng di động lên mặt bàn "Tự mà nhìn."

Tɧẩʍ ɖυ cầm lấy điện thoại, click mở, liền phát hiện đó chính là video hoàn chỉnh màn biểu diễn Đôn Hoàng Tụng của cô đêm nọ. Mới qua hai ngày, chia sẻ cùng bình luận đã nhiều vô kể.

"Không phải tôi đăng lên."

Tɧẩʍ ɖυ lạnh mặt trả lời, chưa được đồng ý đã đem video phát lên mạng, cô chưa nổi điên là may đi!

Vài người đang đứng vây xem, trong lúc nhất thời cũng không phát hiện có người từ cửa đi vào, vừa vặn nghe xong hai người đối thoại.

"Video gì?" Người nọ lạnh giọng hỏi.