Tứ Đại Danh Bộ Đấu Cương Thi: Đỗ Tiểu Nguyệt

Chương 5: Kiếm không đến hai đao không đi một

Nhưng tại khoảnh khắc đột ngột này, không phải là “phúc không đến hai, họa không đi một”.

Mà là “đao không đến hai, kiếm không đi một”.

Ánh đao chém về phía Thanh Nguyệt Công Tử.

Kiếm khí đâm về hướng Vương Phi.

Thanh Nguyệt Công Tử chợt thấy ánh đao, cấp bách nhưng chiêu thức không loạn, không vặn người đã vung tay ra, bàn tay màu xanh phát ra ánh sáng bạc, nhanh chóng chụp vào thân đao.

Vương Phi cũng chưa xoay người, một mảng ánh đao bay lên.

Ánh đao nghênh đón kiếm khí.

Nàng không xoay người, bởi vì nàng cho rằng đại địch trước mắt.

Vô Tình đang ở trước mặt, làm sao nàng dám quay người?

Bất kể có bao nhiêu kẻ địch sau lưng, bên cạnh nàng phát động công kích, chỉ cần Vô Tình không biết võ công vẫn ở trước mặt, nàng biết đại địch hàng đầu của mình vẫn là danh bổ Vô Tình, điểm này không ai có thể thay thế được.

Chỉ cần Vô Tình là địch chứ không phải bạn.

Cho nên nàng vẫn luôn có một tâm nguyện.

Bất đắc dĩ lắm mới đối địch với Vô Tình.

Tốt nhất vẫn nên làm bằng hữu của Vô Tình.

Làm bằng hữu hoặc chiến hữu của Vô Tình, thật sự là một chuyện rất thoải mái, rất hạnh phúc.

Ngược lại đúng là hành hạ vô cùng thống khổ, áp lực cực lớn.

Ánh kiếm đột nhiên không còn.

Ánh đao biến mất.

Tại khoảnh khắc Thanh Nguyệt Công Tử và Vương Phi phân tâm, Vô Tình đã ngồi lên lại xe lăn của chàng, hai tay khép vào trong tay áo, mà hai đồng tử một đao một kiếm kia đã chắn trước người chàng.

Kiếm công Vương Phi chỉ là ngụy trang.

Đao chém Thanh Nguyệt cũng chỉ là hư chiêu.

Công kích của bọn họ đều là giả.

Mục đích xuất kích là để Vô Tình ngồi lên xe lăn, kéo giãn khoảng cách với Vương Phi, Lâm Ngạo Nhất.

Chỉ cần duy trì khoảng cách nhất định, ám khí của Vô Tình sẽ có thể phát động.

Chỉ cần Vô Tình có thể phát ám khí, vậy thì trên thế gian này, không ai dám nói có thể hoàn toàn không bị người gần như không biết võ công lại tàn phế đôi chân này kiềm chế.

Người xuất đao và người dùng kiếm, mục đích chính là như vậy.

Chỉ cần đạt được mục tiêu này là đủ rồi.

Bởi vì bọn họ tin tưởng chủ tử của mình.

Bọn họ càng bội phục công tử của mình.

Từ nhỏ đến lớn đều như vậy.

Bọn họ đương nhiên chính là Trần Nhật Nguyệt và Bạch Khả Nhi.

Sắc mặt Thanh Nguyệt Công Tử càng xanh.

Thoạt nhìn, hắn giống như đã thăng (giảm) cấp thành một ma cây hay gì đó.

Mà sắc mặt của Vương Phi càng hồng, môi càng đỏ tươi.

Nếu như dùng ngôi sao trong “Kỳ môn độn giáp” để so sánh, lúc này Vương Phi giống như là “Thất Xích”, còn Lâm Ngạo Nhất rõ ràng là “Tứ Lục”.

Hai người bọn họ đều biết rõ, ưu thế của bọn họ đã không còn.

Vô Tình một lần nữa ngồi lên xe lăn, cộng thêm thủ hạ đắc lực Đao Kiếm Đồng trở lại bên cạnh, đã khôi phục sức chiến đấu và sức sát thương của “Thiên hạ đệ nhất danh bổ”.

Chỉ nghe Vô Tình vui vẻ nói:

– Các ngươi đến rất tốt.

Sau đó chàng đột nhiên quay sang Lâm Ngạo Nhất sắc mặt tái xanh hỏi một câu:

– Vừa rồi ta báo hiệu cho ngươi, đồng đảng của ngươi sẽ động thủ gϊếŧ ngươi, ngươi có biết vì sao ta lại làm vậy không?

Lâm Ngạo Nhất dùng một tay ôm lưng.

Một mảng lớn y phục của hắn đã biến thành màu xanh thẳm.

Xem ra sắc mặt của hắn tái xanh, không chỉ vì thất thế, thất bại, mà thật sự bị thương rất nặng.

Bất cứ người nào trúng phải một chiêu “Bạch Cốt Âm Công trảo”, không chết đã là may mắn, còn đứng được đã xem như kỳ tích, huống hồ vừa rồi Lâm Ngạo Nhất còn động thủ.

Chỉ nghe hắn hừ khẽ nói:

– Ta chết rồi, ngươi cũng không tốt đẹp gì.

Vừa rồi hắn còn gắng gượng, mọi người chỉ cho rằng giọng nói của hắn trầm thấp. Hiện giờ năm người đứng thành ba hướng, mọi người nhìn thấy rõ ràng, mới biết hắn đã bị thương rất nặng, đang vận công kháng độc, ngay cả mồ hôi cũng rỉ ra màu xanh nhạt.

Vô Tình tất nhiên đã nhìn ra thương thế của hắn, nhưng lời nói của chàng hoàn toàn không có ý hòa hoãn.

Không có một chút nào.

– Dù sao ba người các ngươi đều muốn gϊếŧ ta.

Vô Tình hỏi ngược lại:

– Sao ta không để bọn chúng gϊếŧ ngươi trước, sau đó lại diệt trừ từng tên cho vẹn toàn?

Lâm Ngạo Nhất cười khổ nói:

– Ngươi sẽ không nảy sinh cảm tình với ta trên đường đi đấy chứ?

Nói ra câu này, hắn lại cười khan mấy tiếng.

Bởi vì lời này chính hắn cũng không dám tin. Vô Tình cũng có tình cảm? Cho dù là một câu nói đùa, cũng thật sự cười không ra, đùa không nổi.

Không ngờ Vô Tình lại nói:

– Đáp đúng rồi.

– Đây là nguyên nhân thứ nhất.

Vô Tình nghiêm túc nói tiếp:

– Thực ra trên đường đi ta luôn đề phòng ngươi, nhưng lại phát hiện ngươi không có ý gϊếŧ ta. Rất nhiều lần ngươi có thể hạ thủ, nhưng đều nhẫn nhịn, có thể là không nỡ ra tay. Vì vậy ta gần như cho rằng ngươi thật sự muốn cùng ta lêи đỉиɦ Nghi Thần, vào Mãnh Quỷ miếu, thăm Mãnh Quỷ động. Chúng ta cũng đã thật sự cùng nhau liên thủ đối địch, canh gác cho nhau.

Thanh Nguyệt cười gượng.

Vương Phi lại chen vào:

– Ta cũng đã cùng ngươi liên thủ chống địch nhiều lần, sao ngươi không nhắc đến ta?

Vô Tình lạnh lùng nói:

– Đúng vậy, trên đường đi ta đã bị cô chém rất nhiều đao rồi.

Vương Phi le lưỡi.

Lâm Ngạo Nhất hít sâu một hơi, ngũ quan đều nhăn lại, một lúc sau mới nói ra được:

– Không ngờ danh bổ Vô Tình cũng luận về giao tình với ta, vinh hạnh vinh hạnh.

Vô Tình giống như không nghe được ý chế nhạo trong lời nói của hắn, chỉ nói:

– Một lý do khác, đó là vừa rồi lúc ngươi chế ngự ta, nói với ta nhiều như vậy, thực ra không chỉ là ta dụ ngươi nói ra bí mật, chính ngươi cũng chủ động muốn nói cho ta biết chân tướng.

Vô Tình nói từng chữ từng câu:

– Cho nên ta mới nói, ta hiểu dụng tâm của ngươi.

Lâm Ngạo Nhất thở ra một hơi dài:

– Bây giờ ta mới hiểu được một chuyện.

Vô Tình hỏi:

– Chuyện gì?

Thanh Nguyệt Công Tử nói:

– Danh bổ Vô Tình, danh bất hư truyền, nếu muốn lừa gạt ngươi, không bằng tự sát cho rồi.

Vô Tình nói:

– Vậy cũng không phải. Ít nhất ta đã từng rơi vào tay hai người các ngươi, thiếu chút nữa đã mất mạng.

Thanh Nguyệt Công Tử nói:

– Nhưng bây giờ ngươi còn sống, mà ta chỉ còn lại nửa cái mạng.

– Cho nên ta không muốn ngươi chết.

Vô Tình nói:

– Ít nhất, ta cảm thấy ngươi không nên chết dưới tay đồng liêu của mình.

Thanh Nguyệt Công Tử ôm ngực thở dốc nói:

– Xem ra, cảnh báo cho ngươi là một chuyện đúng đắn ta đã làm, nhờ vậy mới giữ được tính mạng.

Vô Tình nói:

– Ngươi còn làm đúng một chuyện nữa.

Thanh Nguyệt Công Tử nói:

– Hả?

Vô Tình nói:

– Một chuyện tốt.

Lâm Ngạo Nhất không nhịn được hỏi:

– Chuyện gì?

– Bọn chúng.

Vô Tình chỉ vào Trần Nhật Nguyệt và Bạch Khả Nhi:

– Ngươi không gϊếŧ hai người bọn chúng.