Bạch Nguyệt Quang Nàng Thật Là Tâm Cơ

Chương 1.4: Đau lòng

Đứng dậy, Thẩm Đinh Hàn nói ngắn gọn với mọi người: “Xin lỗi, tôi cần ra ngoài một chút để xử lý chút việc riêng.”

Rồi cô đẩy cửa bước đi.

Để lại căn phòng tràn đầy ánh mắt kinh ngạc và tò mò.

Chỉ có hai thư ký theo cô lâu nhất khẽ liếc nhau, chắc chắn lại là vị tiểu công chúa kia.

Hành lang yên tĩnh trống trải.

Thẩm Đinh Hàn bước đi thanh nhã, thong dong.

Vừa đi vừa nghe, cô thỉnh thoảng đáp lại vài câu, giọng điệu đầy cưng chiều: “Có phải lại cãi nhau với cha không?”

“Không phải, em mơ thấy…”

Lời đến miệng, Thẩm Giác Hạ đột nhiên ngừng lại, véo chặt lòng bàn tay: “Em mơ thấy chị không cần em.”

Nhìn bóng đêm rực rỡ ngoài cửa sổ, Thẩm Đinh Hàn khẽ cười, kiên nhẫn dỗ dành: “Chỉ là giấc mơ trái ngược hoàn toàn với hiện thực thôi. Em là em gái của chị, chị sao có thể không cần em?”

Lời nói ngày xưa ngọt ngào là thế, giờ đây với Thẩm Giác Hạ lại như lưỡi kiếm sắc bén.

Cô nghẹn ngào, nhỏ giọng hỏi như muỗi kêu: “Nếu em không phải thì sao?”

“Không phải cái gì?” Thẩm Đinh Hàn nhíu mày, giọng nghiêm túc hơn: “Đừng nghĩ linh tinh. Em là em gái chị, là người quan trọng nhất của chị.”

“Chị hung dữ với em! Từ khi xuất ngoại, nếu em không chủ động gọi, chị chẳng bao giờ gọi cho em. Chị không thích em nữa sao.” Lông mi đen nhánh ướŧ áŧ bởi nước mắt, từng giọt to tròn thấm đẫm ga giường.

Thẩm Giác Hạ tủi thân lên án, như chú thỏ con bị chủ bỏ rơi.

Tựa vào lan can kim loại, đôi mắt phượng của Thẩm Đinh Hàn thoáng bất đắc dĩ và thương xót, nhưng không chút phiền chán: “Chẳng phải em bảo chị đừng gọi, sợ làm em tỉnh giấc sao?”

Mười ba tiếng chênh lệch múi giờ, cô còn phải đi học.

Mỗi lần Thẩm Đinh Hàn xong việc, Tiểu Hạ đã ngủ say.

“Em không cho chị gọi thì chị không gọi thật sao!” Thẩm Giác Hạ lý lẽ không vững nhưng khí thế vẫn mạnh, nắm chặt tay phát tiết cảm xúc.

“Chị ngày nào cũng nhắn tin cho em. Hôm qua nhắn rồi, đến giờ em còn chưa trả lời.” Thẩm Đinh Hàn chậm rãi hạ mi mắt, nhẹ nhàng xoa dịu con thú nhỏ đang xù lông này.

Trong đầu vang vọng tiếng tút tút máy bận từ giấc mơ, Thẩm Giác Hạ đỏ mắt, buột miệng: “Em mặc kệ! Chị không thích em, không cần em! Sau này em không bao giờ thích chị nữa!”

Mắt Thẩm Đinh Hàn lóe tia kinh ngạc, đồng tử co lại, hơi thở quanh người như đóng băng.

Thấy đầu kia im lặng, Thẩm Giác Hạ nhận ra lời mình nói có chút quá đáng, rụt rè gọi: “Chị ơi…”