– Động miệng?
Dường như ngay cả chính Vô Tình nghe được cũng cảm thấy không thể tin.
– Đúng.
Nhϊếp Thanh khẳng định:
– Động miệng.
– Trong miệng ngươi cất giấu ám khí tinh xảo tuyệt diệu.
Hắn mở bàn tay, cầm ống nhỏ mà hắn đánh ra từ trong miệng Vô Tình, nói rất dương dương tự đắc:
– Quả nhiên không ngoài dự đoán của ta, trong miệng ngươi có giấu “Nhất Chi Độc Tú”, đúng là đủ ác, đủ độc!
Vô Tình giải thích:
– “Nhất Chi Độc Tú” này của ta khác với “Nhất Chi Độc Tú” của Đường môn, của ta không bao giờ tẩm độc.
– Chuyện này đương nhiên.
Nhϊếp Thanh cười lạnh nói:
– Nếu như tẩm độc, ngươi ngậm nó trong miệng thì sẽ là người đầu tiên bị độc chết.
Vô Tình hễ gặp phải người khác hiểu lầm ám khí của mình tẩm độc, cho dù vào lúc nào chỗ nào, dưới hoàn cảnh gì, chàng đều nhất định phải giải thích rõ ràng, hơn nữa kiên trì đến cùng, giống như chuyện này còn quan trọng hơn tính mạng của chàng. Có điều Nhϊếp Thanh dường như không hiểu, cũng không muốn đi tìm hiểu dụng ý của Vô Tình.
Dù sao hắn đã thắng lợi.
Hắn đã nắm giữ cục diện.
Một người giành được toàn thắng, vốn không cần để ý người thua dưới tay hắn có cảm nhận gì.
Nhìn gương mặt thắng lợi của hắn, Vô Tình khó tránh khỏi có phần chán nản, hỏi:
– Cho nên ngươi nghĩ hết biện pháp tiếp cận ta, tìm ra nguyên nhân ta có thể chuyển bại thành thắng, đánh chết đối thủ.
Nhϊếp Thanh gật đầu.
Vô Tình dường như hơi nản lòng, nói:
– Ngươi cản đường ta, năn nỉ cùng lêи đỉиɦ Nghi Thần, chính là vì muốn đánh bại ta?
– Đây không phải là lý do duy nhất.
Nhϊếp Thanh thừa nhận:
– Nhưng lại là nguyên nhân chủ yếu.
Vô Tình bình tĩnh hỏi:
– Vừa rồi sau khi ngươi chế ngự ta, lại cố ý đến gần sát ta, dụ ta nói chuyện, là vì muốn ta sử dụng một chiêu cứu mạng này?
– Ta lại lợi dụng sơ xuất của người đi trước, để dụ ngươi phát động một kích đoạt mệnh với ta.
Nhϊếp Thanh vui vẻ nói:
– Cho nên ta mới ép ngươi đặt câu hỏi. Ngươi mở miệng nói chuyện, ta mới có cơ hội thử một lần.
Vô Tình không hiểu:
– Thử một lần?
– Đúng
Nhϊếp Thanh hiên ngang nói:
– Thử một lần xem “Giảo Nha Thiết Xỉ” mà ta chuẩn bị, có thể đối phó được một kích cuối cùng “Nhất Chi Độc Tú” của ngươi hay không.
Sau đó hắn cười:
– Ta có thể! Ta có khả năng! Ta thành công! Ta đã hoàn toàn đánh bại ngươi! Thủ lĩnh Tứ Đại Danh Bổ Thịnh Nhai Dư đã bại dưới tay ta như vậy!
Hắn cười lúc thì như cú đêm, lúc thì như nức nở, cũng không biết là hắn đang thống khoái, hay là thống khổ.
– Nếu không phải ta cố ý dụ ngươi ra tay, không, động miệng, ngươi làm sao sử dụng được đòn sát thủ này?
Nhϊếp Thanh đắc ý về chuyện này nhất:
– Nếu không phải đã sớm tính chuẩn thủ đoạn lợi hại của ngươi nằm trong miệng, ta vừa bắt được ngươi sẽ lập tức gϊếŧ ngay, còn giống như tiền nhân kể hết tâm tình với ngươi, nói trời nói đất, để cho ngươi nắm được cơ hội, cải tử hoàn sinh, chuyển bại thành thắng sao?
– Ta cũng không phải bọn họ.
Nhϊếp Thanh ngông cuồng nói:
– Ta biết tiếp thu giáo huấn, rút kinh nghiệm của người đi trước, dùng làm phương pháp phá địch.
– Điểm này.
Vô Tình không thể không thừa nhận:
– Ngươi thật sự ngông cuồng được.
– Vừa rồi vì muốn dụ ta thi triển đòn sát thủ nên ngươi không ra tay.
Vô Tình vẫn có nghi hoặc:
– Bây giờ thì sao? Sao ngươi còn không gϊếŧ ta? Ngươi đang chờ cái gì?
– Bây giờ là ta muốn cho ngươi hiểu rõ điểm thành công của ta, để ngươi biết được mình bị bại không oan.
– Ta đã hiểu.
Vô Tình lại nói:
– Ngươi muốn ta chết một cách khâm phục.
Nhϊếp Thanh cười nói:
– Cũng không đến phiên ngươi không phục.
Vô Tình lại nói:
– Nhưng ta còn chưa chết.
Nhϊếp Thanh sầm mặt xuống:
– Đó là vì ta có một chuyện không hiểu.
– Hả?
– Ta không lập tức gϊếŧ ngươi, là vì khi chưa hiểu rõ chuyện này.
Nhϊếp Thanh nhìn chăm chú vào mặt Vô Tình, giống như muốn làm tan chảy hai cái lỗ trên má đối phương:
– Ngươi quyết không thể chết được.
Vô Tình ung dung nói:
– Nói cách khác, hiện giờ ngươi có nghi vấn không giải thích được?
– Đúng.
– Ngươi muốn hỏi ta?
– Không sai.
Vô Tình dứt khoát nhắm mắt lại:
– Ngươi hỏi đi!
Sắc mặt Nhϊếp Thanh âm trầm bất định, nói từng chữ từng câu:
– Vừa rồi ngươi gọi ta là “Thanh Nguyệt Lâm công tử”… ngươi làm sao biết, khi nào biết, từ đâu biết ta chính là “Thanh Nguyệt Công Tử” Lâm Ngạo Nhất?
Hắn dùng khí lực rất lớn mới hỏi ra một câu này.
Bởi vì hắn thật sự không hiểu.
Vấn đề này là điểm mấu chốt.
Vừa rồi sau khi Vô Tình kêu lên câu này mới bắn ra “Nhất Chi Độc Tú”, khiến hắn rất chấn động. Nếu không phải hắn đã sớm phòng bị, thủ thế chờ đợi, có lẽ đã không tránh khỏi, không tiếp nổi một kích này của Vô Tình, lập tức mất mạng rồi.
Mặc dù hắn đã dùng “Giảo Nha Thiết Xỉ” ngậm lấy ám khí, nhưng vẫn cực kỳ nguy hiểm, cả người đổ mồ hôi lạnh.
Thiếu chút nữa đã không tiếp nổi.
Nói cách khác, hắn gần như đã mất mạng ngay tại chỗ.
Tất cả đều vì một câu nói.
Một cái tên.
Một cái tên mà hắn không ngờ Vô Tình lại nói ra.
Đó là tên thật, ngoại hiệu và thân phận của chính hắn.
Thanh Nguyệt Công Tử.
Hắn muốn gϊếŧ Vô Tình.
Hắn chỉ mong sao lập tức tự tay gϊếŧ chết Vô Tình.
Người này mặc dù đã rơi vào tay hắn, bị bẻ vuốt nhổ răng, hoàn toàn không có sức phản kích, nhưng chỉ cần người này vẫn sống, vẫn ở bên cạnh hắn, hắn sẽ giống như lưng bị kim chích, rắn độc trong người, ăn không ngon ngủ không yên, thậm chí ngay cả đắc ý cũng không thoải mái.
Khi còn là “bằng hữu” với Vô Tình, hắn lại không có loại cảm giác này.
Hắn đã thành công phá giải “Nhất Chi Độc Tú” của Vô Tình.
Lúc này hắn vẫn không ra tay, là vì hắn không hiểu.
Nếu Vô Tình đã biết hắn chính là “Thanh Nguyệt Công Tử”, vì sao lại để hắn đến gần? Để hắn ám toán thành công? Thậm chí để hắn cùng lêи đỉиɦ Nghi Thần, vào Mãnh Quỷ động?
Đây thật sự là mấu chốt.
Cũng là điểm quan trọng.
Sở dĩ hắn có thể thành công chế ngự Vô Tình, là vì Vô Tình tín nhiệm hắn, không đề phòng hắn.
Thế nhưng Vô Tình lại biết hắn là Lâm Ngạo Nhất.
Nếu đã biết mình là Thanh Nguyệt Công Tử, làm sao lại bị mình đánh lén? Làm sao mình có thể ám toán thành công? Làm sao để cho mình có cơ hội động thủ?
Chuyện này khiến Thanh Nguyệt Công Tử không thể lý giải.
Cho nên hiện giờ Vô Tình nhất định không thể chết được.
Hắn cũng nhất định sẽ không ra tay.
Bởi vì hắn muốn hỏi cho rõ ràng.
Huống hồ hắn còn phải chờ.
Hắn chờ cái gì?
Vô Tình chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt của chàng hờ hững, trong vắt và linh hoạt, yên tĩnh và lấp lánh.
– Nhϊếp Thanh không phải là Thanh Nguyệt Công Tử, nhưng Lâm Ngạo Nhất chính là Quỷ Vương Nhϊếp Thanh. Ít nhất ngươi vẫn luôn khiến chúng ta cho rằng ngươi là Nhϊếp Thanh.
Nhϊếp Thanh nghe vậy, con ngươi phóng to. Nhìn dáng vẻ của hắn giống như chỉ mong sao một tay bóp chết Vô Tình, nhưng hiện giờ hắn lại nhất định phải yên tĩnh nghe đối phương nói tiếp.
– Ngươi… ngươi làm sao biết?
Vô Tình cười cười:
– Nghĩ đến, người thật sự biết được chuyện này chắc chắn cũng không nhiều. Cho dù ngươi âm thầm đến đỉnh Nghi Thần làm việc, nhiều nhất chỉ có tổng hội trưởng Thần Thương hội Tôn Tam Điểm, lệnh tôn “Đông Bắc Nhất Hắc Quán” Lâm Mộc Sâm, Bạch Cô Tinh, Tuyết Hoa nương tử, cùng với những người đi theo ngươi biết được mà thôi.
Lâm Ngạo Nhất vẫn xanh mặt, lặp lại một câu kia:
– Vậy ngươi… làm thế nào biết được? Ta đã là con của Lâm đại vương xưng hùng ngoài đông bắc, Cao Câu Li (Goguryeo), Hắc Long giang, sao cần phải biến thành Nhϊếp Thanh Quỷ?
Giọng nói của hắn lại hơi run run.
Bởi vì hắn đã không trấn định được.
Xem ra đối phương chẳng những biết hắn là “Thanh Nguyệt Công Tử” Lâm Ngạo Nhất, còn biết được đồng bọn và nội tình của hắn. Bất kể thế nào, sau khi hỏi rõ, người này quyết không thể lưu lại trên đời gây họa! Nhưng nếu tự tay gϊếŧ người này, hắn lại có sự khó chịu không nói rõ được.
Vô Tình nói:
– Vấn đề nằm ở đây. Nhất Khắc quán do Lâm sơn chủ cai quản đúng là uy chấn khu vực Trường Xuân, Cát Lâm, Hắc Long giang, nhưng Liêu Đông, Tế Nam, Áp Lục giang còn có thế lực của Thần Thương hội, sóng đôi ngang hàng, không ai nhượng bộ. Cho nên Tôn Tam Điểm của Thần Thương hội mới nghĩ ra ý hay, để con gái bảo bối của hắn gả cho ngươi.
Sắc mặt Lâm Ngạo Nhất phát xanh:
– Chuyện này, tại nhà trọ Ỷ Mộng, mọi người đều nghe Ỷ Mộng nói rồi.
Ý của hắn là nói: “Ai cũng biết chuyện này, nhưng lại không ai biết hắn chính là ‘Thanh Nguyệt Công Tử’ Lâm Ngạo Nhất.”
Vô Tình nói:
– Tôn Tam Điểm muốn thông qua hôn nhân của ngươi và con gái hắn, nhằm liên kết với những kẻ địch cũ.
Lâm Ngạo Nhất lạnh mặt nói:
– Trong võ lâm, đây cũng không xem là chuyện hiếm lạ. Xuân Thu chiến quốc, Hán Đường ngũ đại, loại “hòa hôn” này có nhiều vô kể, chẳng lạ lùng gì.
Vô Tình nói:
– Đúng vậy, Lâm sơn chủ cũng vừa lúc định mượn chuyện thông gia để mở rộng thế lực của hắn.
Lâm Ngạo Nhất cười lạnh nói:
– Chuyện này liên quan gì đến ngươi! Hôn phối cũng vi phạm quốc pháp Đại Tống sao!
Vô Tình nói:
– Chuyện này vốn không liên quan đến ta, nhưng Ỷ Mộng cô nương lại không muốn gả cho ngươi.
Lâm Ngạo Nhất hừ lạnh nói:
– Tiện phụ kia!
Vô Tình nói:
– Hận ý của ngươi đối với cô ấy, ta đã sớm nhận ra được từ trong ánh mắt ngươi nhìn cô ấy. Nhưng Tôn Tam Điểm cũng không làm gì cô ấy, dù sao đó là con gái ruột của hắn, hắn có tàn nhẫn thì hổ dữ cũng không ăn thịt con.
Lâm Ngạo Nhất xanh mặt, giọng nói kỳ dị:
– Ngươi thật cho rằng hắn là người như vậy.
Vô Tình nói:
– Ta không biết Tôn Tam Điểm có phải là người như vậy hay không, nhưng phụ thân ngươi Lâm Mộc Sâm, lại không phải là người có thể mặc cho quyền lực chạy ra khỏi ngón tay hắn. Chẳng những hắn không phải, ngay cả ngươi cũng không phải.
Lâm Ngạo Nhất lạnh lùng nói:
– Ngươi lại hiểu rất rõ Lâm gia chúng ta.
Vô Tình nói:
– Các ngươi đã sớm có dã tâm xâm chiếm phía nam. Ngươi thường lén lút xuôi nam, mở rộng thế lực, thậm chí giả mạo một số nhân vật võ lâm Trung Thổ, đi lại ở Trung Nguyên, còn gây dựng danh tiếng, tập hợp vây cánh, âm thầm liên hợp, huynh đệ trải khắp Giang Nam.
Lâm Ngạo Nhất hỏi ngược lại:
– Vậy tại sao ta không dùng danh hiệu “Thanh Nguyệt Công Tử” này kết giao với ngươi, chẳng phải càng tiện lợi hơn nhiều?
Vô Tình nói:
– Dùng danh nghĩa người khác hành tẩu giang hồ, ngươi có thể làm gì tuỳ thích, không cần quan tâm danh dự, có thể thoải mái diệt trừ chướng ngại đối địch với Đông Bắc Vương, còn có thể gϊếŧ hết kẻ địch trung thành với Thần Thương hội. Huống hồ Quỷ Vương Nhϊếp Thanh xác thực là bạn tốt của Trang Hoài Phi, tình hữu nghị trong truyền thuyết này đủ khiến ta yên tâm về ngươi.
– Quả thật có chỗ tốt như vậy, ngươi nhìn rất đúng, cũng rất thấu triệt.
Lâm Ngạo Nhất gật gật đầu, biểu thị rất đồng ý với điểm này:
– Đáng tiếc ngươi là đại bổ đầu, thủy chung khiến ta không yên lòng, nếu không một khi gia nhập Nhất Khắc quán chúng ta, há chỉ xưng hùng đông bắc, mà còn uy chấn giang hồ, hiệu lệnh thiên hạ.
Vô Tình lạnh lùng nói:
– Vì sao phải uy chấn giang hồ? Vì sao phải hiệu lệnh thiên hạ? Vì sao muốn người khác nghe lệnh của ngươi?
Lâm Ngạo Nhất không cần nghĩ ngợi, lập tức trả lời:
– Nếu như ngươi không muốn sống dựa vào hơi thở người khác, vậy thì phải khiến người khác nghe lệnh của ngươi. Đã đi vào giang hồ, vậy thì phải chuẩn bị làm cường giả, làm lão đại, nghịch ta thì chết, thuận ta thì sống!
– Giang hồ là cái gì?
Vô Tình khinh thường nói:
– Giang hồ chẳng qua là một hồ bơi.
– Cho dù chỉ là chỗ bơi lội, ta cũng muốn đè sóng giương buồm, làm mưa làm gió.
Trong mắt Lâm Ngạo Nhất bừng lên ánh sáng xanh:
– Thân là người trong võ lâm, vậy thì phải chuẩn bị tử chiến, không tiếc núi thây chồng núi thây, người thắng làm vua.
– Võ lâm là cái gì?
Vô Tình vẫn chế nhạo nói:
– Võ lâm chẳng qua là một nơi hiểm ác tự bịa đặt ra, ngươi giành được vị trí đệ nhất thì thế nào?
– Thì thế nào?
Lâm Ngạo Nhất nói:
– Trong một vại nước, ngươi phải làm con cá lớn nhất, mới có thể cắn nuốt cá khác, không bị cá khác khi dễ. Trong một khu rừng rậm, ngươi phải làm con thú mạnh nhất, mới có thể săn gϊếŧ thú khác, không bị thú khác cắn nuốt.
– Chúng ta là người, không phải cá.
Vô Tình lạnh nhạt nói:
– Cũng không phải thú.
– Cũng vì là người, người còn không bằng thú và cá.
Lâm Ngạo Nhất nói:
– Cá là cá lớn nuốt cá bé, cá ác khinh cá thiện. Thú là khi đói bụng mới sát thương những con thú khác. Người lại không phải. Người hại người thông thường không phải vì đói bụng, mà chỉ vì tham lam, ghen tị, thậm chí chỉ cần nhìn không vừa mắt là có thể hạ độc thủ. Hơn nữa người nhỏ vẫn có thể sát hại người lớn, người địa vị thấp vẫn có thể đối phó người địa vị cao, bởi vì bọn họ không ra tay ngoài sáng được thì sẽ ra tay trong tối, hãm hại ám toán, dùng mọi thủ đoạn.
Vô Tình trầm mặc một lúc:
– Ngươi nói đúng.
Lâm Ngạo Nhất nói:
– Cho nên, chúng ta muốn thống lĩnh giang hồ, thống nhất võ lâm, sau đó một lần nữa điều chỉnh trật tự giang hồ, pháp tắc võ lâm, để mọi người tìm lại một thế giới có pháp quy, có công lý. Vào thời Hán Đường, người Hán Trung Thổ các ngươi đã từng ba lần bốn lượt công chiếm đông bắc chúng ta, nhưng chúng ta có nhiều hảo hán, không để các ngươi thực hiện được. Hiện nay chúng ta vó sắt xuôi nam, dùng tác phong nhanh nhẹn dũng mãnh, khí phách hào hùng của chúng ta, tẩy rửa sự suy đồi của người Nam các ngươi, chỉnh đốn sự hoang phí của Biện Kinh, thay đổi triều chính hủ bại, xóa bỏ tác phong bất chính!
– Người người đều nói như vậy.
Vô Tình khẽ than:
– Nhưng một khi đã nắm giữ quyền thế giang hồ, người nào khiêu chiến quyền uy của hắn thì hắn sẽ tiêu diệt người đó, vậy thì càng quá quắt, cũng càng không bằng lúc chưa thống nhất thiên hạ.
– Đúng, không nghe lời thì phải loại trừ.
Lâm Ngạo Nhất nói:
– Nếu không thì ai sẽ nghe ngươi. Vào giang hồ thì phải vượt trội xuất sắc, phải làm cường giả. Kẻ yếu dù có ưu tú cũng không ai để ý tới. Ta cũng không muốn sầu não không vui, lặng lẽ vô danh trải qua một đời.
Vô Tình nói:
– Nói như vậy, không có phân biệt.
Lâm Ngạo Nhất hỏi:
– Cái gì không có phân biệt?
Vô Tình nói:
– Một khi các ngươi nắm quyền, chỉ càng thêm nhiều gϊếŧ chóc, càng sinh linh đồ thán.
– Ngươi chỉ biết nói miệng, còn chúng ta đã sớm động thủ rồi.
Lâm Ngạo Nhất ngạo nghễ nói:
– Giống như ngươi bây giờ chỉ có thể động miệng, còn ta vừa ra tay thì có thể đánh vỡ cái miệng của ngươi.
– Ngay cả ta mà ngươi cũng không khoan dung được.
Vô Tình nói:
– Sao có thể cải cách tệ nạn đương thời, xóa bỏ tác phong bất chính? Sao có thể khoan dung nhân sĩ đối lập trong thiên hạ?
– Ta khoan dung bọn chúng làm gì? Bọn chúng có thể khoan dung ta sao!
Lâm Ngạo Nhất nói:
– Không phục thì gϊếŧ, nghe theo thì sống. Từ xưa đến nay mạnh được yếu thua, muốn thay đổi thói xấu này, việc gì phải bắt đầu từ ta? Chúng ta hi sinh trước thì chỉ bị người khác cười nhạo. Trung Nguyên mục nát, Giang Nam suy yếu, đây là thời cơ tốt nhất để hảo hán đông bắc quật khởi chinh phục thiên hạ!