Ra khỏi hang động chật hẹp kia, trên tường lại đốt đèn dầu.
Lửa vàng lớn như đậu nành, chiếu vào trên tường đất vàng, trên mặt đất vàng một mảnh lờ mờ, giống như nơi này chính là con đường nối thẳng đến Phong Đô thành, Diêm Vương điện.
Tình cảnh hiện giờ của Vô Tình cũng giống như đang thật sự trên đường suối vàng, chỉ chờ đầu trâu mặt ngựa tới tiếp đón.
Chỉ là Tập Mai Hồng đã nhanh hơn chàng một bước, đi trước dẫn đầu mà thôi.
Cho dù nói thế nào, có lửa vẫn tốt hơn là không có lửa, có ánh sáng cũng tốt hơn là không có ánh sáng.
Có ánh sáng là có hi vọng.
Có lửa thì có sức nóng.
Nhưng hiện giờ Vô Tình đã hoàn toàn mất đi sức lực.
Cánh tay của Nhϊếp Thanh siết lấy cổ chàng, cũng đã phong tỏa huyệt đạo trên hai cánh tay chàng.
Lúc này chàng đã gần như hoàn toàn tuyệt vọng.
Nhìn thấy cặp mắt tràn đầy chế giễu của Nhϊếp Thanh đang cúi đầu nhìn xuống, ánh sáng xanh đắc ý như hai đóm lửa, chàng đã gần như mất đi hi vọng.
Vô vọng.
Nhϊếp Thanh nhìn Vô Tình bị khuỷu tay hắn khống chế, muốn động cũng không được, dường như rất không hài lòng:
– Ngươi làm ta hơi thất vọng.
Hắn lỏng tay ra một chút, sắc mặt Vô Tình mới bớt đỏ hơn, mới có thể mở miệng nói chuyện.
Nhưng Vô Tình lại không nói.
Chàng giống như không có lời muốn nói.
Nhϊếp Thanh lại có vẻ khó chịu:
– Ngươi không có gì để nói?
Vô Tình không lên tiếng.
Nhϊếp Thanh càng giống như mất mát:
– Ngươi có biết chúng ta đã sắp xếp bao lâu? Tốn bao nhiêu nhân lực, tâm lực và vật lực? Ta đã hao phí bao nhiêu tâm tư và tư tâm, mới nắm được cơ hội này? Mới có thể khiến ngươi trúng mai phục?
Vô Tình không biểu tình.
Nhϊếp Thanh kinh ngạc nói:
– Ngươi lại không nói câu nào, mặc ta ức hϊếp? Ngươi có tin không, ta vừa phát lực sẽ bẻ gãy cổ ngươi, cả đời này ngươi cũng không nói được chữ nào nữa!
Vô Tình gật đầu, vẻ mặt hờ hững.
Giống như cổ không phải của chàng, hoặc là chàng đã mất đi sức lực nói chuyện.
Nhưng Nhϊếp Thanh lại biết rõ không phải.
Hắn đã lỏng tay.
Đối phương rõ ràng có khả năng nói chuyện… chỉ cần hắn chịu mở miệng là được.
Cho nên Nhϊếp Thanh lại kích động:
– Ngươi tín nhiệm ta, ta lại phản bội ngươi, nhưng ngươi lại không nói chữ nào? Cũng không mắng ta một câu nào? Ngươi có còn là người hay không? Có còn nhân tính hay không? Vì sao ngươi không mắng ta có phải là người hay không? Có nhân tính hay không?
Vô Tình vẫn không nói chuyện, cũng không vùng vẫy.
Nhϊếp Thanh ngay cả cổ cũng nổi gân xanh:
– Ít nhất ngươi cũng muốn biết ta rốt cuộc là ai? Tại sao phải phản bội ngươi chứ?
Lần này Vô Tình gật đầu một cái.
Nhϊếp Thanh giận đến cười lên:
– Vậy thì ngươi cũng phải mở miệng hỏi một tiếng! Chẳng lẽ ta phải tự động nói sao! Ngươi là nha sai, ngươi không thẩm vấn phạm nhân, chẳng lẽ bảo phạm nhân tự mình khai ra tội ác?
Xem ra hắn có lời muốn nói, không nói thì thật sự không thống khoái. Kỳ lạ là hắn khống chế người ta, nhưng lại ép người ta phải thẩm vấn hắn.
Vô Tình cuối cùng nói chuyện.
Khóe mắt chàng dường như còn có ý cười gian xảo.
Lời nói của chàng rất hàm hồ.
– Ngươi thật sự muốn ta nói chuyện?
Nhϊếp Thanh vui mừng khôn xiết, trong mắt hiện lên ánh sáng xanh.
– Ta chỉ sợ ngươi không nói chuyện.
– Tại sao ta phải nói chuyện?
Giọng nói của Vô Tình vẫn rất tốn sức, mơ hồ.
– Bởi vì ngươi sắp chết rồi.
Nhϊếp Thanh thấy đối phương không hỏi, lại càng không thoải mái:
– Tại sao ta muốn gϊếŧ ngươi, ngươi cũng không hỏi à?
Vô Tình thở dài, chậm rãi nhắm mắt lại.
Chuyện này lại hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Nhϊếp Thanh:
– Ngươi cũng không vùng vẫy một chút? Cầu xin ta đi, nói không chừng ta sẽ thả ngươi.
Lúc này Vô Tình mới chậm rãi mở mắt ra:
– Ta cầu xin thì ngươi sẽ không gϊếŧ ta?
Chàng cuối cùng đã hỏi một câu, ngàn không tình trăm không nguyện.
Nhϊếp Thanh ngẩn người, cười khan một tiếng:
– Chuyện này thì không thể. Nói thật ta cũng không muốn gϊếŧ ngươi, nhưng nếu ta thả ngươi ra, mọi người chúng ta đều xong rồi.
Sắc mặt Vô Tình tái nhợt, dưới ánh đèn lại biến thành vàng vọt, nhưng lại không ảnh hưởng đến sự bình tĩnh của chàng:
– Nếu ngươi đã nhất định phải ra tay gϊếŧ ta, ta biết nhiều như vậy để làm gì? Nghe ra ngươi còn có đồng bọn khác, ngươi cũng không làm chủ được, ta cầu xin ngươi thì có tác dụng gì?
Ánh mắt của chàng rất an định.
Thần sắc của chàng cũng rất bình thản.
Thứ duy nhất khá mơ hồ run rẩy, chỉ có giọng nói của chàng.
Nhϊếp Thanh nghe vậy liền trừng mắt nhìn chàng, giống như gặp quỷ.
Hắn không nhịn được quát lên:
– Ta muốn gϊếŧ ngươi, ngươi sắp chết rồi, ngay cả nguyên nhân ngươi cũng không muốn biết sao?
Vô Tình gật đầu:
– Một người đã sắp chết, biết nhiều như vậy để làm gì?
– Được, được!
Nhϊếp Thanh cười khan, tiếng cười kia giống như một tác phẩm nghệ thuật dốc hết tâm huyết, hun đúc trăm lần, nhưng lại không được người ta tán thưởng, bị người ta xem thường:
– Cho dù ngươi không muốn biết vì sao ta gϊếŧ ngươi, chẳng lẽ ngươi cũng không muốn biết ta là ai?
Hắn vẫn tức giận khó yên, lại cười khan mấy tiếng, giống như có thứ gì nhét vào cổ họng. Nhưng hai mắt vẫn nhìn chằm chằm vào mặt Vô Tình, bất kể lúc cười, lúc giận hay đắc ý, hai mắt của hắn đều tập trung nhìn chăm chú, giống như muốn đυ.c thủng một cái lỗ trên má Vô Tình.
Chỉ nghe Vô Tình thở dài một tiếng, chậm rãi nói:
– Thanh Nguyệt Lâm công tử, ngươi muốn ta hỏi…
Phía sau chữ “hỏi” hẳn là hai chữ “cái gì”.
Nhưng hai chữ này lại không nói tiếp, cũng không kịp nói ra.
Bởi vì đã xuất thủ.
Không phải Nhϊếp Thanh xuất thủ, mà là Vô Tình.
Vô Tình cũng không ra tay.
Cánh tay phải của Nhϊếp Thanh đã siết chặt cổ và cánh tay chàng, tay của Vô Tình cũng không giãy dụa được.
Cho nên không thể ra tay.
Mà là ra miệng.
Chàng ra miệng chính là ra tay.
Thậm chí lực sát thương còn lớn hơn tay.
Mấy chữ phía trước, tức là tám chữ “Thanh Nguyệt Lâm công tử, ngươi muốn ta”, vẫn nói một cách mơ hồ không rõ, nhưng đến chữ “hỏi” lại đột nhiên rõ ràng.
Chẳng những rõ ràng, hơn nữa còn có lực.
Thậm chí như đinh đóng cột.
Một chữ “hỏi”, một tiếng “xoẹt”, một vệt sáng lạnh bắn thẳng vào ấn đường Nhϊếp Thanh.
Nhanh!
Mạnh!
Bất ngờ không kịp đề phòng!
Nếu như có ánh sáng là có hi vọng, vậy có xuất thủ, có thể xuất thủ thì sẽ có cơ hội chiến thắng, có cơ hội chuyển bại thành thắng.