Tứ Đại Danh Bộ Đấu Cương Thi: Thiết Bố Sam

Chương 6: Không có đường mới đi thành đường

Có người từng nói, vốn không có đường, bởi vì người đi nhiều, mới đi thành một con đường.

Cho nên đường là do người đi mà thành.

Đồng dạng, cho dù vốn có đường, nhưng lâu ngày không có người đi, đường cũng sẽ không còn nữa.

Bị cỏ dại chiếm đoạt.

Bị đá hoang chiếm cứ.

Bị người đời quên lãng.

Vô Tình hoài nghi con đường này cũng như vậy.

Đây vốn là một con đường, không biết vì nguyên nhân gì, có thể là địa hình biến động, có thể là địa chấn rạn nứt, cũng có thể là người khai phá con đường này đột nhiên chết đi, hoặc là không tới nữa, vì vậy con đường này bị người ta bỏ xó, quên lãng, cộng thêm tầng đất biến động, khai thác đất đá, do đó càng ngày càng hẹp, càng nhiều chướng ngại, lại càng không có dấu chân người.

Nhưng đường vẫn ở chỗ này.

Hơn nữa càng đi càng sâu, dần đi dần rộng.

Vốn không có đường, lúc này đã trở thành một con đường.

Đường quả thật là do người đi mà thành.

Đối với Vô Tình, đường còn là bò mà thành.

Cuối cùng đã đến lối ra.

Mặc dù hành lang đã dần rộng, nhưng vẫn không đủ để một người đứng. Có điều đến lối ra này, quang cảnh mới lại giống như khi vừa xuống “địa ngục”, ít nhất là có những ngọn đèn, có những con đường, có những gian mật thất.

Vô Tình từ từ thở ra một hơi.

Sơn cùng thủy tận ngỡ không đường, động tay động chân tìm trời mới.

Cái gọi là lối ra, đó là một cái hang tròn, thể tích khoảng gấp hai người bình thường.

Bất kể thế nào, cuối cùng đã tìm được lối ra.

Con đường cuối cùng đã đến đầu cuối.

Một đường bò đi, nếu như có mai phục, cạm bẫy, xe lăn và kiệu đều không ở bên cạnh chàng, chắc chắn vô cùng nguy hiểm. May mắn tất cả đều bình an vô sự.

Chàng dự định khi vừa ra cửa hang, sẽ lập tức kéo xe lăn, thông báo cho Tập Mai Hồng, cùng nhau đi qua đây.

Hai tay chàng đã bấu ra ngoài hang.

Tay của chàng rất nhợt nhạt, ngón tay rất thanh tú.

Có người nói, người sắc mặt quá nhợt nhạt thì thân thể không tốt, nam tử dáng vẻ quá thanh tú cũng không đủ phúc khí. Chẳng biết có phải Vô Tình không đủ phúc phận hay không, đến nỗi thân thể thương tàn, còn nhiều lần trải qua nguy hiểm, thường gặp phải tai kiếp.

Vô Tình luôn biết thân thể của mình không tốt.

Ngoại trừ không tiện đi lại, chàng còn mắc rất nhiều loại bệnh.

Bởi vì chàng thường ngồi, nằm, cho nên gặp lạnh thì tay chân lạnh giá, gặp nóng thì cả người đổ mồ hôi, lúc đại tiện thường chảy máu tươi, nhìn mà sợ hãi.

Có lúc, loại cảm giác tê dại kia từ dưới xương chậu lan thẳng đến thân trên, hơn nữa phần lớn còn ngưng tụ dưới cổ trái, ngay cả tay trái cũng thường tê dại.

Chàng hoài nghi, tay trái của mình có phải sớm muộn cũng sẽ tàn phế giống như hai chân.

Bởi vì biết mình không đủ khỏe mạnh, cho nên chàng càng nóng lòng đi xử án, phá án, chuyên nhất và tập trung, thậm chí không muốn cầm quyền, không muốn thăng quan, ngay cả danh vị cũng vứt bỏ như giày rách.

Chàng chỉ nghĩ, đã đến thế giới này, trước khi rời đi làm thêm mấy chuyện, nhất là chuyện tốt, cứu thêm mấy mạng, nhất là người tốt, gϊếŧ thêm mấy tên, nhất là bại hoại, vậy thì không uổng đời này.

Nhưng với thân thể của chàng như vậy, muốn làm những chuyện khó khăn mà người khỏe mạnh không làm được, nhất định phải rất kiên cường, rất may mắn, rất tàn nhẫn.

Chàng luôn không cho rằng mình may mắn.

Cho nên chàng muốn tự mình sáng tạo vận may.

Chàng trang bị cho bản thân đủ kiên nghị, cũng đủ phòng vệ, do đó người ta gọi chàng là “Vô Tình”.

Vì cầu công đạo, theo đuổi chính nghĩa, chàng không tiếc gạt qua tình cảm.

Bởi vì chàng là Vô Tình.

Cuối cùng đã đi ra.

Tuy vẫn không thấy mặt trời, nhưng dù sao cũng rộng rãi hơn nhiều. Đối với địa phương quá chật hẹp, chàng vẫn luôn có một loại cảm giác sợ hãi nặng nề.

Đôi khi chàng còn có ký ức rõ ràng, mình vẫn còn nằm trong tử ©υиɠ chật hẹp của mẹ, giãy dụa không ra, gần như muốn nghẹt thở. Hoặc là chàng thậm chí nhớ được mình từng nằm trong mộ huyệt chật hẹp, bị bùn đất vừa đen, vừa ướt, vừa ngạt, vừa nặng mai táng, chờ đợi đầu thai chuyển thế… vẫn luôn chờ đợi, dằng dặc và đáng sợ.

Tại sao chàng lại có những ký ức này?

Chàng không hiểu.

Đây rốt cuộc là trí nhớ của kiếp trước? Hay là ấn tượng khi đầu thai?

Chàng cũng không biết.

Cho nên chàng luôn sợ ở lâu tại những nơi chật hẹp, chen chúc.

Loại cảm giác này không dễ chịu.

Vừa rồi chàng muốn mình là người đầu tiên đi qua con đường hẹp này, đó không phải ý nguyện của chàng, mà là chức trách của chàng.

Vì một ước định, chàng nhất định phải đi chuyến này.

May mắn là đường hẹp đã đến đầu cuối.

Lối ra ở ngay trước mặt.

Đường ở trước mắt.

Chàng từ trong hang nhoài ra, tin rằng mình chắc chắn là đầu bù mặt bẩn, toàn thân bùn đất. Đối với một người luôn thích sạch sẽ, coi trọng dung mạo như chàng, may mà lúc này không lo có người nhìn thấy.

Nhưng tại khoảnh khắc vươn đầu ra ngoài, chàng lại có cảm giác quen thuộc.

Mùi vị thân thiết…

Con người quen thuộc.

Còn không chỉ một loại.

Lối ra sao lại có người?

Cho dù có, cũng chỉ có kẻ địch, sao lại là người quen!

Thật sự là người quen.

Chẳng những người quen thuộc, ngay cả binh khí cũng rất quen thuộc.

Đó là đao.

Đao gác ở trên cổ chàng vừa vươn ra.

Đao nằm trong tay một người quen.

Khuôn mặt nàng đẹp như hoa, lúm đồng tiền mê người, trong tay cầm đao, đao đặt lên gáy chàng. Sau đó nàng cúi đầu nhìn chàng, trong mắt tràn đầy chế giễu và đồng tình, hơi thở như lan nói với chàng:

– Ngươi vất vả rồi.

Lại nói:

– Lần này còn sợ chém không trúng ngươi sao?